Trong lòng Trần Vĩnh tràn đầy cảm xúc phức tạp, Thiên Quân cửu trọng... Cái tên này, cái tên này... là quái thai à?
Vậy mà đã cùng cảnh giới với Ngô Gia!
Ngô Gia vào phủ hơn hai năm!
Nếu đồ đệ mình biết có khi sẽ xấu hổ nhảy lầu mất, lầu mười không thấp, sẽ chết người đấy!
Trần Vĩnh dở khóc dở cười, bất đắc dĩ nói: "Lát nữa đừng nói với sư tỷ ngươi, cho nàng chút thời gian để thích ứng, dù sao sư tỷ ngươi còn đang bị thương, thông cảm chút nhé."
Cuộc đời thật lắm gian truân!
Trần Vĩnh bất đắc dĩ, may mà đây không phải học sinh của mình, nếu không mình ngày ngày tiếp xúc, ngày ngày chịu đả kích, vậy thì sống thế quái nào được.
Làm đồ đệ của sư đệ tốt lắm, tên kia không tim không phổi, kinh ngạc một hồi rồi sẽ khôi phục lại ngay.
Trần Vĩnh bỗng nhiên cảm thấy dở khóc dở cười, có chút đồng tình với sư đệ.
...
Trần Vĩnh cảm thấy hơi khó chấp nhận.
Tô Vũ vậy mà đã Thiên Quân cửu trọng rồi!
Cảm khái thì cảm khái, nhưng Trần Vĩnh lập tức cau mày nói: "Thôn phệ quá nhiều tinh huyết, cũng có quá nhiều chủng loại, nguyên khí hỗn tạp kèm theo lực lượng tinh huyết làm khiếu huyệt hỗn tạp, không ảnh hưởng lớn khi ở Thiên Quân cảnh nhưng đến Vạn Thạch sẽ phiền toái!"
Tô Vũ gật đầu, chất phác đáp: "Sư bá, rồi ta sẽ từ từ thuần hóa."
"Cần không ít thời gian, chỉ sợ sẽ chậm trễ thời gian ngươi tiến vào Vạn Thạch."
Tô Vũ gật đầu, đương nhiên hắn không tiện nhiều lời, chả
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/van-toc-chi-kiep/1816847/chuong-395.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.