Chương trước
Chương sau
"Cơ sở nguyên quyết, phệ hồn quyết..."
Bỗng nhiên ánh mắt Tô Vũ khẽ động, hắn đang suy nghĩ một vấn đề, nếu nhân tộc có《 Vạn Văn kinh 》để tu luyện ý chí lực, vậy vạn tộc có cái gì?
Chắc chắn bọn họ cũng có nguyên quyết chuyên môn tu luyện ý chí lực!
Nhưng trước đây hắn chưa dùng đến, tư duy cứng nhắc, vẫn cảm thấy đến Đằng Không cảnh mình mới có thể dùng công pháp để tu luyện ý chí lực.
Nhưng đừng quên, hắn có sách họa!
Nếu tìm được loại chủng tộc Thiên Quân Vạn Thạch có thể tu luyện ý chí lực, đạt được nguyên quyết của bọn họ, có phải hắn cũng có thể tu luyện ý chí lực hay không?
"Phệ hồn quyết là nguyên quyết tu ý chí lực sao?"
Tô Vũ suy đoán, loại côn trùng này đặc biệt nhằm vào ý chí lực, có phải tu luyện nguyên quyết ý chí lực hay không?
Nếu đúng, khi dùng tinh huyết phệ hồn trùng tu luyện, có phải trước khi đến Đằng Không hắn đã có thể chủ động dùng công pháp tu luyện ý chí lực, không cần bị động đối kháng ý chí lực để tăng cường ý chí lực nữa hay không?
"Trang sách này đã giúp ta mở ra thế giới mới!"
Ánh mắt Tô Vũ càng ngày càng sáng!
Mặc dù chủng tộc tu ý chí lực từ thời kì nhỏ yếu không nhiều, nhưng không phải là không có, mình về rồi phải tra tư liệu thật kĩ mới được!
99 cái thần văn, mỗi lần nghĩ đến vấn đề này, Tô Vũ cảm thấy đầu mình muốn nổ tung.
Dù mình có thể phác họa, nhưng ý chí lực đủ khả năng sao?
Giờ khắc này, có vẻ hắn đã tìm được biện pháp giải quyết!
Đáng tiếc, hiện tại hắn không có tinh huyết phệ hồn trùng, không thì Tô Vũ nhất định phải thử một chút.
Không suy nghĩ tiếp, Tô Vũ tiếp tục thôn phệ tinh huyết.
Phần lớn đều không được, một phần có thể mở ra thế nhưng kỹ năng thiên phú và nguyên quyết đều vô dụng, thứ hữu dụng có ít ỏi vài loại, đáng tiếc Tô Vũ không có tinh huyết để thử.
Sau khi dùng gần 400 loại tinh huyết, Tô Vũ tốn mấy giờ để thôn phệ, hắn mở ra 38 giao diện.
Cộng thêm Phá Sơn ngưu và Thiết Dực điểu, Tô Vũ đã mở ra 40 trang sách họa!
"Quá ít..."
Tô Vũ nhíu mày, hắn bị giết nhiều năm như vậy, tại sao lại mở ra ít giao diện như thế?
Hồi tưởng lại các chủng loại tinh huyết, Tô Vũ cảm thấy bất đắc dĩ, đó đều là loại thường gặp, chỉ có số ít là hiếm gặp, mà giao diện mở ra đều là của số ít tinh huyết không phổ biến kia.
"Như vậy, có khả năng mình chưa mơ tới những chủng tộc không phổ biến, nếu sau này mơ thấy thì sẽ mở ra được sao?"
Tô Vũ líu lưỡi, vậy mình còn phải mơ bao nhiêu năm nữa!
Nhưng cũng không quan trọng, chỉ là chủng tộc nhỏ yếu mà thôi, không mở được cũng chẳng sao.
40 trang mang đến cho Tô Vũ 40 loại cơ sở nguyên quyết, kỹ năng thiên phú còn nhiều hơn, có chủng tộc không chỉ có một kỹ năng thiên phú.
Còn lại hơn 300 giọt tinh huyết, bởi vì đều là Thiên Quân cảnh, hiệu quả bình thường, Tô Vũ tiếp tục thôn phệ mới miễn cưỡng mở ra khiếu huyệt cuối cùng, giờ phút này rõ ràng thân thể hắn đã hơi bão hòa.
Khiếu huyệt bão hòa, thân thể cũng bão hòa.
Mà bởi vì tinh huyết hắn thôn phệ tương đối hỗn tạp, Tô Vũ cảm nhận được nguyên khí trong cơ thể mình hỗn tạp hơn rất nhiều.
"Đúng là không nên thôn phệ tinh huyết lung tung, nhưng không sao..."
Tô Vũ nở nụ cười, hắn mở ra sách họa đến trang của một loại gọi là "Quang Minh Điểu", thực lực của loại chim này không mạnh, thế nhưng được không ít người coi là biểu tượng của sự thuần khiết, có tác dụng đào thải ô uế.
Cơ sở nguyên quyết của "Quang Minh Điểu" gọi là "Thanh nguyên quyết", Tô Vũ suy đoán có lẽ tác dụng là tịnh hóa nguyên khí.
Cho nên hiện tại mặc dù nguyên khí có chút hỗn tạp, sẽ có ảnh hưởng, mà trở về rồi hắn sẽ thôn phệ tinh huyết "Quang Minh Điểu" để tu luyện, hẳn là giải quyết được.
Giờ khắc này, thân thể và cả khiếu huyệt của Tô Vũ đều bão hòa!
Cũng đã tiêu hao tất cả tinh huyết!
Quá mức tốn kém!
Nhưng kết quả vẫn khiến Tô Vũ hài lòng, Thiên Quân cửu trọng, mở ra 40 trang sách họa, rất tốt.
Hiện tại chiến lực thân thể đơn thuần của hắn không khác gì Chiến giả tu luyện《 Chiến Thần quyết 》, không có gì đặc biệt, cũng không tinh thông võ kỹ, nguyên khí cũng không mạnh hơn người khác, có lẽ thân thể hơi mạnh hơn một chút, nhưng cũng không quá rõ ràng.
Đặt trong đám thiên tài thì hắn không tính là quá thu hút.
Tô Vũ không để ý, hiện tại hắn chỉ mới đặt nền móng mà thôi, sau này sẽ chậm rãi rèn luyện, khu trừ nguyên khí hỗn tạp, tịnh hóa nguyên khí, rồi mở thêm khiếu huyệt, tăng cường nguyên khí, thuần thục võ kỹ.
Qua một thời gian nữa, hắn sẽ là cường giả trong đám Chiến giả.
Dù sao hắn cũng tu công pháp Địa cấp đỉnh cấp!
Tối thiểu là mạnh hơn nhiều so với Chiến giả tu luyện Huyền giai, Hoàng giai, chỉ riêng số lượng khiếu huyệt đã không thể so sánh, khiếu huyệt vận dụng võ kỹ cũng khác biệt, lực bộc phát phải mạnh mẽ hơn nhiều.
"Chỉ sợ cha ta cũng không phải đối thủ của ta!"
Tô Vũ cảm khái, cha hắn tu luyện《 Thiên Quân quyết 》, khai khiếu 36 cái mà thôi, chỉ bằng một phần ba của mình.
Hắn khai nguyên đã phải bùng nổ lực lượng của 48 khiếu huyệt, đánh một chiêu, dù y có bộc phát ra toàn bộ lực lượng nguyên khí của 36 khiếu huyệt thì cũng bị chính mình đánh bại!
"Cha, ngươi tu luyện chậm quá!"
Tô Vũ lắc đầu, thương thay cho Tô Long.
Mở 36 khiếu, bỏ ra mấy chục năm.
Vậy nghĩa là trung bình một năm mở được một cái!
Nhìn con ngươi xem, một ngày ta còn mở nhiều khiếu huyệt hơn một đời của ngươi, xem ra sau này ta thực sự phải chiếu cố ngươi rồi.
Tô Vũ vui vẻ, trong lòng đắc ý một phen.
Đương nhiên, không thể nói vậy trước mặt Tô Long, bằng không hắn sẽ bị y đánh nhừ tử!
"Phải ra ngoài thôi, mình tu luyện bao lâu rồi?"
Tô Vũ hơi hốt hoảng, chắc không đến 30 giờ nhỉ?
Hắn cảm thấy chắc không đến, mà đại khái cũng không xê xích nhiều!
Vào từ đêm ngày 22 tháng 9, giờ ra ngoài hẳn buổi sáng ngày 24 đi?
...
Bên ngoài.
Nhiếp lão lẩm bẩm nói: "Có cần cho người đưa đồ ăn tới không? Lão Hoàng, ta đói."
Một ngày một đêm, không, đã sắp 30 giờ rồi!
Có phải tiểu tử kia ở trong sướng quá không định ra ngoài nữa hay không?
Hoàng lão lườm ông một cái, không phải ngươi muốn kiên trì đến cùng à?
Tiếp tục đi!
Giờ lão tử qua cơn rồi, không đói nữa.
Vừa nghĩ vậy, Hoàng lão biến sắc, ánh mắt lộ ra vui mừng, "Ra rồi!"
Ông cảm ứng được động tĩnh đằng sau cửa.
Cuối cùng cũng ra, hiện giờ ở trong đó không có ai khác.
Nhiếp lão cũng vui vẻ, tiểu tử, cuối cùng ngươi cũng chịu đi ra.
Ông còn nghĩ tiểu tử này muốn định cư trong đó rồi chứ.
...
Tô Vũ vừa ra ngoài liền cảm nhận được một cỗ oán niệm nồng đậm.
"Tiểu tử, đói bụng không?"
Tô Vũ ngẩng đầu nhìn về phía hai vị lão nhân, hắn ngớ người, sao hai ông khách khí như vậy?
Trước đấy còn muốn cho người mang cơm vào, hiện tại lại hỏi mình có đói bụng không, lão sư học phủ tốt bụng thân thiện như vậy à?
"Ta vẫn ổn.” Tô Vũ dè dặt trả lời: "Tạ ơn lão sư quan tâm."
Hắn hết sức khách khí, không dễ gặp được hai vị lão sư quan tâm mình có đói bụng không, nhìn Bạch Phong xem, xưa nay chưa từng hỏi mình có đói bụng không.
Hoàng lão bĩu môi, quan tâm ư?
Hai chúng ta hận không thể đập chết ngươi ấy!
Lười nói thêm, Hoàng lão ho nhẹ một tiếng nói: "Ta thấy ngươi tiết nguyên khí ra ngoài quá nhiều, ta giúp ngươi phong tỏa, lần trước ta phong tỏa không tệ đúng không?"
Dứt lời, ý chí lực đã muốn kéo tới.
Tô Vũ vội vàng nói: "Lão sư, không cần, để tự ta điều chỉnh là được..."
Hắn đột phá quá nhanh, sợ bị phát hiện dị thường.
Đương nhiên, trên thực tế hắn đã hết sức dị thường!
Có Thiên Quân nào lại ở trong đó mấy chục tiếng không?
Hắn cự tuyệt, Hoàng lão vội ho một tiếng, cười nói: "Đừng khách khí, lão phu thích giúp đỡ học sinh! Ngươi xem, nguyên khí tiết ra ngoài quá nhiều, khí tức tinh huyết cách mấy trăm mét cũng có thể ngửi được, hơn nữa, kỳ thật trong học phủ cũng không an toàn, khắp nơi đều là thám tử Vạn Tộc giáo..."
Ông chỉ còn chưa nói là ngươi ra ngoài như vậy thì sẽ bị giết chết ngay lập tức!
Ông không để ý việc bôi đen học phủ, đen thì đen thôi, ai có thể làm gì?
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.