Chương trước
Chương sau
Hoàng lão bất đắc dĩ thúc giục: "Ngươi đi lấy gì đó về ăn đi, ta đói rồi."
"Chờ một chút, ta không tin!" Nhiếp lão bất mãn: "Ta nhất định phải chờ hắn ra đây, ta đi rồi mà hắn ra ngoài, đó không phải là uổng công ta đợi sao?"
"Cũng đúng!"
Hai người lại tiếp tục đợi!
Tô Vũ chưa ra, hiện tại người nào đi ăn cơm cũng đều không cam tâm, kiên quyết phải chờ được tiểu tử kia ra mới thôi!
...
Mặt trời lên cao, giờ phút này Tô Vũ đã tiến vào bí cảnh tròn 10 tiếng đồng hồ.
Hai vị lão nhân nhìn nhau, bối rối muốn biết mình có nên đi kiếm đồ ăn hay tiếp tục đợi?
...
12 giờ.
Hoàng lão lẩm bẩm hỏi: "Có phải sắp đến giờ ăn trưa rồi không?"
Hình như sắp đến trưa rồi!
"Hắn không ra, ta không ăn!” Nhiếp lão trầm giọng nói: "Bỏ mấy bữa ăn cũng không chết đói được!"
Ta không tin!
Nếu ngươi có gan thì ở đó 24 giờ đi!
...
16 tiếng đồng hồ.
Hoàng lão lẩm bẩm nói: "Hay là mở Nguyên Khí kính một lúc đi, có khi nào tiểu tử kia không kịp ra ngoài, bị đè nát trong đó rồi?
Chuyện này quá không khoa học!
Đã lâu lắm rồi!
Theo lý thuyết, hắn nên ra rồi mới phải.
Ông thật sự hoài nghi, chắc không phải là bị nguyên khí đè nát, không kịp chạy ra đó chứ?
Ông đang nghĩ ngợi thì đúng lúc ấy, cửa ra vào sau lưng bỗng mở ra.
Hoàng lão vội vàng mở cửa, ngay sau đó có bóng dáng một người xuất hiện, hai vị lão nhân lộ vẻ thất vọng, đó không phải là Tô Vũ, mà là người vừa đi vào hai giờ trước.
Hoàng lão vội vàng hỏi: "Bên trong còn ai đang tu luyện không?"
Người vừa ra kia cũng là Vạn Thạch cảnh, gật đầu đáp: "Còn một người, chịu đựng giỏi thật đấy! Cách rất xa mà vẫn có thể cảm nhận được nguyên khí bị hắn cướp đi, Hoàng lão, cái tên đó là ai vậy?"
"Không phải chuyện của ngươi, đừng hỏi!"
Hoàng lão đuổi đối phương đi, ông im lặng nhìn Nhiếp lão, mãi sau mới hỏi: "Lão Nhiếp, đi ăn cơm không? Một ngày không ăn gì rồi!"
Tiểu tử kia còn đang tu luyện cơ mà!
Hắn ta còn kiên trì hơn rất nhiều Vạn Thạch khác!
"Không ăn!"
Nhiếp lão muốn đợi Tô Vũ, lão tử không đi ăn, không phải Tô Vũ cũng không ăn sao?
Ta xem ai không chịu được trước, để tiểu tử ngươi chết đói mới tốt.
Nghĩ thì nghĩ, hai người liếc nhau, trong mắt không giấu được kinh ngạc.
Tiểu tử này còn chưa ra, rốt cuộc lần này mở ra bao nhiêu khiếu huyệt?
"Thiên Quân thất trọng..."
Hai người đều có ý nghĩ như vậy!
16 giờ, nếu nói Tô Vũ chưa đến Thiên Quân thất trọng, các ông đều không tin!
Hoàng lão trông mong nói: "Tiểu tử này, lần sau nên thu hắn 1000 điểm công huân mới cho vào, ta cảm giác hắn sắp thu hết lông dê trong Nguyên Khí bí cảnh rồi!"
100 điểm công huân mà kéo dài cho đến bây giờ, lại còn ở khu Vạn Thạch!
Các ông cảm thấy lần này học phủ lỗ tiền quá nhiều.

Khu Vạn Thạch.
16 giờ, tiêu hao 370 giọt tinh huyết, khai khiếu 32 cái, tổng cộng mở ra 98 khiếu huyệt của《 Chiến Thần quyết 》.
Khoảng cách đến 108 khiếu huyệt còn thiếu 10 cái.
Càng về sau tiêu hao tinh huyết càng nhanh, càng nhiều.
Vốn là hai giọt tinh huyết đã đủ để mở ra một khiếu huyệt, đến sau đó cần đến bảy tám giọt, thậm chí mười giọt trở lên mới đủ!
Thiên Quân bát trọng!
Không phải Thiên Quân thất trọng như hai người Hoàng lão dự đoán, mà là bát trọng.
Chờ tên kia đi rồi, Tô Vũ nhẹ nhàng thở ra, lấy trường bào xuống khỏi mặt.
"Còn 10 khiếu huyệt nữa là Thiên Quân cửu trọng. Mặt khác, còn lại 130 giọt tinh huyết, hẳn là sẽ đủ.”
500 giọt tinh huyết... Hắn vốn chỉ muốn mở ra khiếu huyệt của《 Chiến Thần quyết 》, sau đó mở ra một chút khiếu huyệt của công pháp khác, tỉ như khiếu huyệt của《 Lôi Nguyên đao 》.
Giờ xem ra hắn đã suy nghĩ quá nhiều.
130 giọt tinh huyết có khả năng chỉ đủ thỏa mãn việc tu luyện《 Chiến Thần quyết 》.
Giờ phút này, ý chí chi văn Thiên Quân《 Chiến Thần quyết 》do Bạch Phong viết đã hỏng hẳn, không còn chút ý chí lực nào lưu lại.
Nửa đầu của《 Phá Thiên Sát 》cũng mờ đi rất nhiều.
Có thể cảm thụ rõ ràng ý chí lực tiêu hao rất nhiều, nếu tiếp tục như thế, chỉ sợ cũng sắp hỏng rồi.
"Khai nguyên!"
Tô Vũ miễn cưỡng học xong thức thứ ba khai nguyên, 48 cái khiếu huyệt đều trong phạm vi hắn mở ra.
Thông qua ý chí chi văn giảng giải, hắn đang thử liên kết 48 khiếu huyệt ấy lại với nhau.
Khiếu huyệt trên thân hắn lập lòe hào quang.
Tô Vũ lại phát hiện một phương pháp mới, có lẽ có thể giúp hắn kiên trì lâu hơn.
Rèn luyện đại chiêu!
Tiêu hao nguyên khí!
Tô Vũ chợt phát hiện rất nhiều chức năng của Nguyên Khí bí cảnh mà hắn chưa từng phát hiện, thí dụ như không ngừng rèn luyện đại chiêu.
"Khai nguyên!"
Thừa dịp không có ai, Tô Vũ quát khẽ một tiếng, bắt đầu thử thức thứ ba của《 Phá Thiên Sát 》.
Không có bội đao cũng không sao, hắn có văn binh, dùng cũng như nhau cả.
Văn binh xuất hiện hóa thành trường đao, một đao đâm ra!
Là đâm, mà không phải chém.
Thức thứ ba chủ yếu là lấy một điểm phá toàn diện.
Trên không, một vòng xoáy nguyên khí nho nhỏ hình thành.
Đột kích, bùng nổ, bịch một tiếng vòng xoáy nguyên khí nổ tung!
Tô Vũ lắc đầu, nguyên khí tiêu hao rất lớn, đây không phải then chốt, điểm then chốt là động tĩnh quá lớn.
Không có nước chảy mây trôi như Bạch Phong!
Ngày đó Bạch Phong chém giết vị Vạn Tộc giáo Đằng Không kia rất nhẹ nhàng, đối phương không thể tránh né, trực tiếp bị anh đánh nổ tung khiếu huyệt một cách dễ dàng, chết không toàn thây.
"Lão sư nắm giữ thức thứ ba đến mức thuần thục, phối hợp với ý chí lực mạnh mẽ và thần văn, đánh giết một vị Đằng Không cảnh tứ trọng trong chớp mắt!"
Điều này còn liên quan thực lực mạnh mẽ của Bạch Phong, thế nhưng cũng có thể thấy được độ thuần thục võ kỹ.
Còn Tô Vũ mới chỉ là lần đầu nắm giữ mà thôi, có thể xuất chiêu được đã là tốt rồi.
Sau một chiêu khai nguyên, nguyên khí trong cơ thể tiêu hao hơn phân nửa.
Tô Vũ hài lòng mỉm cười, quả nhiên hiệu quả.
"Nơi này là địa điểm tu luyện võ kỹ tuyệt hảo, không biết vì sao lại không có ai tu luyện võ kỹ?"
Tô Vũ thì thào một tiếng, không thể nào hiểu được, vì sao những người hắn thấy kia đều tu luyện khai khiếu mà không tu luyện võ kỹ?
Hắn quên rằng muốn vào Khu Vạn Thạch phải tốn 200 điểm công huân một lần!
Có mấy ai nguyện ý tốn 200 điểm công huân chỉ để vào đây tu luyện võ kỹ?
Tốn thời gian trong này như vậy chẳng bằng tu luyện bên ngoài, chỉ là ở ngoài cần nhiều thời gian hơn một chút mà thôi.
Trong tình huống bình thường, trừ khi đột phá, bằng không đúng là không có mấy người có tiền đi theo phương án đó, quá lãng phí, cũng quá xa xỉ.
Còn những người đột phá kia, sau khi đột phá xong cũng từng có người thử tu luyện võ kỹ, chỉ là Tô Vũ chưa gặp được mà thôi.
Tô Vũ không quan tâm, hắn tiếp tục khai khiếu.
Hắn mong kết quả tốt nhất là có thể mở đủ 108 cái khiếu huyệt!
"Sau Thiên Quân là Vạn Thạch..."
"Đến lúc đó vẫn phải mua bản《 Chiến Thần quyết 》Vạn Thạch, vậy bảo sao học phủ không giàu."
Tô Vũ thầm mắng một tiếng.
Lúc trước hắn chỉ dùng bản Thiên Quân chứ không có Vạn Thạch.
"Thiên Quân là khai khiếu, Vạn Thạch thì sao?"
Giờ phút này Tô Vũ hơi hiếu kỳ, hắn tiến bộ quá nhanh, cũng không có nhiều thời gian để tìm hiểu vấn đề đó, chỉ là nghe nói Vạn Thạch không khai khiếu nữa, mà là tu luyện theo những phương hướng khác.
Cho nên một vài võ kỹ vận dụng khiếu huyệt đều là khiếu huyệt mở ra ở Thiên Quân cảnh.
Vạn Thạch... sẽ tu cái gì?
"Chắc không thoát được việc tu luyện thân thể."
Tô Vũ cũng không quá để ý, căn cứ một vài tư liệu công pháp hắn xem lúc trước, mục đích chủ yếu của Chiến Giả đạo là cường hóa thân thể, khai khiếu là để thân thể mạnh mẽ, nguyên khí dư dả, Vạn Thạch cảnh cũng sẽ không ngoại lệ.
Nhưng sau khi hắn ra ngoài chắc sẽ phải tìm hiểu phương thức tu luyện của Vạn Thạch, và cả việc đổi công pháp cũng phải bỏ tiền.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.