Chương trước
Chương sau
Tô Vũ phì cười, khẳng khái đáp: "Tin! Nhất định phải tin! Không tin thì lão sư sẽ không khách khí với ta, bởi vì sư tổ cũng sẽ không khách khí với lão sư, ta không thể cõng nồi, cho nên ta phải tin."
"Ha ha ha!"
Hạ Hổ Vưu nhịn không được cười ra tiếng.
Tiếp đó cậu vừa cười vừa nói: "Ta thấy ngày sau phiền toái của ngươi sẽ không nhỏ, cũng không chỉ mỗi thứ này mà còn rất nhiều món nữa cơ. Dĩ nhiên đều là vật bình thường không quan trọng, một chút vật tương đối có giá trị kỷ niệm mà thôi, lấy ra đều biết là của Hồng Đàm đại sư, ta thấy về sau ngươi vẫn còn phải gặp chuyện như vậy."
Tô Vũ cũng rất bất đắc dĩ.
Gặp trúng sư phụ nghèo túng như thế, hắn có thể có biện pháp gì?
Rõ ràng không phải là bị trộm, mà là Bạch Phong tự bán đi!
Tô Vũ cũng rất thấu hiểu, lần trước Bạch Phong đã nói anh cầm ít đồ ra ngoài bán, trung tâm nghiên cứu đều sắp cạn kiệt rồi.
Tô Vũ chẳng qua là không biết, ngay cả gia sản của sư tổ mà Bạch Phong cũng dám thó.
Hắn thật sự có chút dở khóc dở cười, lão sư cũng có điểm giống mình, khi hắn còn ở Nam Nguyên nếu thiếu tiền cũng nghĩ tới chuyện muốn bán nhà, chỉ là hắn không bán được, Bạch Phong thì lại thật sự dám bán!
Hàn huyên vài câu, Tô Vũ tùy ý nói: "Giải thi đấu này có quá trình cụ thể thế nào, muốn thắng có khó không?"
"Độ khó không nhỏ!" Hạ Hổ Vưu nghiêm mặt nói: "Đây không phải chuyện của riêng Thần Văn học viện chúng ta mà là toàn bộ tân sinh của học phủ đọ sức! Đừng thấy Thần Văn học viện mạnh, nhưng nếu muốn nói là vô địch thì cũng không đến mức, Ý chí học viện, Thần đan học viện, Thần phù học viện đều có cường giả."
"Tranh tài thần văn đương nhiên là đọ về thần văn, bao gồm cả ý chí lực, hai cái này là tương liên."
"Học phủ có tiểu bí cảnh hết sức thần kỳ, kỳ thật nó giống như Văn Minh Chí, thế nhưng so với Văn Minh Chí thì hiệu quả càng tốt hơn!" Hạ Hổ Vưu giải thích: "Trong Văn Minh Chí, ngươi cũng thấy đấy, chúng ta có thể huyễn hóa ra thần văn, ở trong tiểu bí cảnh kia cũng là như thế! Nhưng không chỉ đơn giản như vậy, ngươi còn có khả năng thấy được thần văn huyễn hóa ra của người khác, trong bí cảnh so đấu thần văn, chém giết, giao chiến không cần thân thể, chỉ xem ý chí lực cùng thần văn mà phân ra thắng bại."
"Cho nên gọi giải thi đấu thần văn mà không phải giải thi đấu Bách Cường!"
Tô Vũ ngạc nhiên hỏi lại: "Thi đấu trong bí cảnh? Vậy chúng ta biến ảo thần văn, lão sư cũng có thể thấy sao?"
"Không được!" Hạ Hổ Vưu giải thích: "Chỉ hai người có khả năng thấy, bí cảnh kia rất nhỏ... Kỳ thật chỉ là Văn Minh Chí, ngươi ở một đầu, đối thủ ở một đầu, hai bên đắm chìm ý chí lực tiến vào, hai người các ngươi có khả năng thấy lẫn nhau, những người khác thì không thấy được."
"Nhiều người như vậy, chẳng lẽ từng cặp so đấu sao?"
Tô Vũ tính toán một thoáng, tân sinh có gần hai ngàn người.
"Suy nghĩ nhiều quá!" Hạ Hổ Vưu cười xòa: "Chỉ là học viên của cao cấp ban thôi, không có nhiều! Trung cấp ban thì chưa tới dưỡng tính, so cái gì? Lớp chúng ta đều chiếm một nửa rồi, tổng cộng đại khái chừng 200 người thôi!"
"Kỳ thật cũng không chậm trễ thời gian, một trận giao đấu, nhanh thì mấy chục giây, chậm thì một hai phút, 200 người chia làm 100 cặp, cũng chỉ cần chừng hai giờ sẽ hoàn thành."
"Sau đó những người thắng quyết đấu, cùng lắm là ba, bốn tiếng liền có thể phân ra thắng bại."
Tô Vũ khẽ gật đầu, nói như vậy, thời gian không tính là quá lâu.
Hạ Hổ Vưu lại bảo: "Đừng chỉ nhìn chằm chằm lớp chúng ta, các lớp khác cũng có cường giả, nếu thật sự giao thủ, bọn hắn chưa hẳn có thể thắng chúng ta, nhưng nếu chỉ so thần văn, có vài gia hỏa cũng sẽ không yếu!"
Tô Vũ nhẹ nhàng thở dài, khẽ gật đầu.
Hắn không thể thua!
Nhất định phải thắng mới được!
Thần văn của hắn cũng không yếu, nhưng ý chí lực thật sự không tính là mạnh mẽ, dù cho ý chí lực của hắn bền bỉ, nhưng cường độ đấu cao, hắn lại vừa mới vào giai đoạn dưỡng tính.
Vẫn phải tăng lên một chút mới được!
Không cho so đấu thân thể, vậy lần này dù hắn khai khiếu nhiều thì đều không có tác dụng.
"Hổ Vưu, có biện pháp nào tăng cao tốc độ bồi dưỡng ý chí lực không?"
"..."
Hạ Hổ Vưu im lặng, ngươi còn chậm sao?
Nhanh như vậy đã là dưỡng tính, còn thấy chậm nữa hả?
"Có đó, không uẩn dưỡng thần văn thì rất nhanh!"
"..."
Đêược rồi, Tô Vũ không hỏi nữa.
Nói nhảm, không uẩn dưỡng thần văn, vậy đâu còn tính là Văn Minh sư.
Đương nhiên, học viên của Ý chí học viện rất nhiều người thật sự không uẩn dưỡng, đến Đằng Không lại nói.
Nhưng mà đa thần văn nhất hệ thật sự là không được!
Đến Đằng Không, thần văn chiến kỹ không có cách nào củng cố thì thần văn chiến kỹ cũng sẽ phế đi.
Đến lúc đó, còn tính là đa thần văn nhất hệ gì nữa.
Tô Vũ suy nghĩ một chút lại nói: "Vậy không có thiên tài địa bảo gì có thể gia tăng ý chí lực sao?"
"Có!" Hạ Hổ Vưu cười tủm tỉm: "Nhưng mà ta kiến nghị ngươi đừng dùng, nó là Thái Hư phù! Nói thật thì chúng ta bây giờ lấy việc vững chắc căn cơ làm chủ, dù hiện tại ý chí lực của ngươi đạt đến 99%, nhưng thổi một cái liền tan, hữu dụng nữa không?"
"Được rồi!"
Tô Vũ bất đắc dĩ, thôi thôi, thành thật tu luyện đi!
Mấy ngày nay, ít nhiều gì cũng có chút tiến bộ.
Trước đó hắn rơi xuống 50%, hiện tại lại tăng tới 52%, nghiêm ngặt mà nói thì không tính chậm, chỉ là Tô Vũ không vừa lòng mà thôi.
...
Không nói thêm nữa, Tô Vũ cầm đồ rời đi.
Trở lại trung tâm nghiên cứu, vẫn chẳng nhìn thấy bóng người, Bạch Phong cũng không biết đang ở trong phòng thí nghiệm hay không.
Thu thập một chút, Tô Vũ tu luyện một hồi, một mực chờ đến trời tối mới cất bước ra cửa.
Hắn phải vào bí cảnh!
500 giọt tinh huyết Phá Sơn ngưu, các loại tinh huyết khác là 399 giọt, lần này hắn muốn làm một vố lớn!
"Chỉ là bí cảnh luôn có người đi vào, sẽ hơi phiền phức!"
Tô Vũ đau đầu, hắn chuẩn bị làm một vố lớn, nhưng sẽ luôn có người tiến vào, vậy cũng không tốt.
Một khi mở ra sách họa, trong quá trình hấp thu có người tiến vào, phát hiện dị thường của hắn thì phải giải thích thế nào?
"Trừ phi... Rời khỏi cái vòng kia!"
Tô Vũ thầm nhủ, ra bên ngoài vòng vây đi.
Khu vực khác có thể sẽ có Vạn Thạch, hoặc là Đằng Không cảnh, bất quá... hắn cũng không nhất định sẽ gặp được, chủ yếu vẫn là áp lực khu vực quá lớn, Tô Vũ sẽ không đi được.
"Có thể tu luyện ở khu vực giữa Vạn Thạch cùng Thiên Quân, đối với Vạn Thạch mà nói, nguyên khí không đủ nồng đậm, đối Thiên Quân mà nói, nguyên khí lại quá nhiều!"
Đã có quyết định, Tô Vũ cũng không nghĩ nhiều nữa.
Hắn phải đi bí cảnh!
Không tu luyện trong bí cảnh, hắn cảm giác tu luyện sẽ không nhẹ nhàng như vậy.
...
Khu Bí Cảnh.
Bí cảnh chữ “Nguyên”.
Trước sau như một, vẫn không nhiều người.
Giờ phút này đã là đêm khuya, chỉ còn lại hai vị lão nhân trông coi.
Khi Tô Vũ đến gần, Hoàng lão trong nháy mắt bừng tỉnh, mở mắt, "Tiểu tử Tô Vũ lại tới, mới đi mấy ngày a. Lần này chúng ta cược hắn ở trong bao lâu?"
Nhiếp lão thản nhiên đáp: "Hai mươi bốn giờ, ngươi không phải đã nói rồi sao? Không đến được mức đó là do hắn quá phế vật!"
Hoàng lão bật cười, chỉ là mấy câu nói cho sướng miệng trước đó mà thôi.
Hắn thật sự có thể ở trong đó hai mươi bốn giờ mới là chuyện lạ.
"Tiểu tử này, còn mang theo cái rương..."
Hoàng lão nói xong, nhíu mày: "Ngươi đoán là cái gì?"
"Nói nhảm, tinh huyết chứ còn có thể là cái gì!"
Nhiếp lão cũng trưng ra ánh mắt kỳ dị, "Không phải nói gia cảnh nhà Tô Vũ rất nghèo sao? Ở đâu ra nhiều tinh huyết quá vậy?"
Lần trước đã nghe được trên người hắn nồng đậm mùi vị máu huyết!
Lần này dứt khoát xách theo một cái rương tới!
Phải có bao nhiêu tinh huyết mới phải dùng rương để xách theo?
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.