Chờ Tô Vũ đi rồi, Lưu Hồng nhẹ nhàng thở hắt ra, nửa ngày sau mới cười ha hả: "Thú vị, tiểu tử này, mẹ nó, vì lừa dối ngươi mà ta kém chút nữa đều lừa luôn được chính mình!"
Cảm khái một tiếng, ta cũng không dễ dàng a!
"Đây chính là trí tuệ!"
"Hồng Các lão còn không biết tới lúc nào mới trở về, chờ ông ta biết được thì ta đã là Lăng Vân, điểm công huân cũng sử dụng hết, sự tình đã đi qua... Ha ha..."
Lưu Hồng cười đắc ý.
Ta phục ta quá ta ơi!
Mấy câu dối trá kia cũng chỉ có Tô Vũ mới thế, đổi thành tên đồ đệ ngu xuẩn của gã thì đã sớm tưởng là thật, làm gì còn đòi điểm công huân?
Nói không chừng liền móc hết điểm công huân trên người mình ra để cho gã tấn cấp rồi!
"Một vạn rưỡi a!"
Nói xong, gã vẫn còn có chút xót xa.
Không nói dối như thế thì không chi ra hai vạn đều đuổi không nổi Tô Vũ.
Tốt xấu gì cũng tiết kiệm được 5000 điểm!
Mà nhờ như vậy thì tiểu tử Tô Vũ cuối cùng sẽ không nhìn chằm chằm vào mình nữa, nói thật, lần này kém chút gã đã bị Tô Vũ hố, gã vẫn còn thấy sợ hãi đây này.
Mẹ nó, tiểu tử này là vì mình mà tính kế.
Muốn hố cho mình táng gia bại sản a!
"Ha ha, đi thăm dò đi, Hồng Các lão không ở đây, tra đều sẽ là thật, hừ!"
Lưu Hồng bật cười lần nữa, tự thấy khâm phục cơ trí của chính mình.
Thật sự có trung đẳng học phủ thứ 18, thật sự có
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/van-toc-chi-kiep/1816824/chuong-372.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.