Ngày 20 tháng 9.
Tô Vũ xin phép nghỉ thêm lần nữa, mà hôm ấy, Trịnh Vân Huy cũng xin nghỉ.
Hai người đều không đến, không chỉ riêng họ mà lớp học cũng có mấy người không tới.
...
Ở khu đón tân sinh, trong ngày thường không có nhiều người lắm.
Nơi đây có một đạo quán tu luyện, là do một vị lão chấp giáo mở, bình thường cũng không có người nào, xem như một chốn rất thanh tĩnh.
Hôm nay, đạo quán này lại lũ lượt có người kéo tới.
Lão chấp giáo lớn tuổi, hôm nay vừa mới chuẩn bị chuyển cái ghế ra ngoài phơi nắng thì lại có người đến.
"Lão Trần, lầu ba không có ai chứ?"
Lão chấp giáo nhìn người trước mặt, hơi sửng sốt một thoáng, nửa ngày sau mới nhận ra là ai tới, vội vàng hỏi: "Chu quán trưởng, sao ngài lại tới đây?"
Chu Bình Thăng cười nhạt đáp: "Đến xem thử, đợi chút nữa bên này có học viên giao đấu, đừng nói là chúng ta ở đây, biết chưa?"
"Biết rồi, biết rồi!"
Lão chấp giáo vội vàng gật đầu!
"Vậy chúng ta đi lên trước, ngươi cứ ở dưới lầu đợi là được!"
"Được!"
Lão chấp giáo nào dám nhiều lời, đây chính là đại nhân vật, không phải người mà học viên cũ chưa Đằng Không như ông có khả năng so sánh được.
Đây là cường giả Lăng Vân cảnh!
Có thể tới chỗ của ông thì đó là vinh hạnh của ông, nào ai dám hỏi nhiều một câu.
Học viên giao đấu gì chứ, ông cũng không thèm để ý, ông chỉ là có chút hiếu kỳ, chẳng lẽ là học sinh của Chu quán trưởng sao?
Quá
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/van-toc-chi-kiep/1816804/chuong-352.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.