Chương trước
Chương sau
Chờ đến qua 5 tiếng đồng hồ, Tô Vũ còn chưa đi ra, Hoàng lão đã không cảm thấy kinh ngạc gì nữa, mở miệng nói: "Có cần báo lên bên trên không? Tô Vũ tuyệt đối là thiên tài tu luyện về thân thể, hắn có lẽ càng thích hợp với Chiến Tranh học phủ hơn..."
Nhiếp lão tức giận gạt bỏ: "Nói cứ như học phủ chúng ta không có cường giả tu luyện thân thể ấy! Nếu báo lên thì đám người Chu phủ trưởng cũng sẽ biết, thích hợp sao? Ta hiện tại cũng có chút lo lắng, nếu thật sự chèn ép quá mức thì sẽ phí phạm thiên phú của hắn!"
Hoàng lão chần chờ một chút, gật đầu nói: "Vậy thì không báo lên, tiểu tử này, ta thấy không khờ đâu, lần trước thắng Trần Khải không ít điểm công huân, có điểm công huân tới tay, ngay cả đẳng cấp công huân đều đạt đủ. Ta thấy… tiểu tử này là người tàn nhẫn, chó cắn người thường không sủa... Ta thấy hắn là kẻ từng nhuốm máu, từng giết người!"
Tích lũy trên 100 điểm công huân!
Trong đó, hơn 50 điểm được đánh dấu là hỗ trợ giết địch, cụ thể thế nào thì không biết.
Nhưng dựa theo thời gian để tính, khi đó Tô Vũ mới chỉ là Khai Nguyên!
Khai Nguyên hỗ trợ giết địch, lấy được trên 50 điểm công huân, ai mà tin tưởng cái tên này là người thật thà, Hoàng lão sẽ chụp chết kẻ đó!
Đồ đần Trần Khải kia gặp được Tô Vũ ở đây, là đoán được cái tên này tàn nhẫn hay là vẫn không đoán được?
Đại khái hẳn là đoán được rồi đi!
Bằng không, Trần Khải cũng sẽ không nói những lời kia, rõ ràng y cũng đã nghĩ tới điều gì đó.
Tô Vũ đã tới đây một lần, dùng hết cơ hội miễn phí mà học phủ tặng, nhanh như vậy hắn lại đến, rõ ràng chính là vì hắn đã có tích lũy đầy đủ!
Giờ khắc này, Hoàng lão lắc đầu, bật cười.
Lão phát hiện, tốc độ phản ứng của mình còn không nhanh bằng những tiểu tử kia.
Đến bây giờ, lão mới ý thức tới vấn đề này.
Trần Khải chỉ sợ khi nhìn thấy Tô Vũ liền ý thức được vấn đề này, cộng thêm việc bị Tô Vũ đánh bại, cũng cảm giác mình bị hố, cho nên mới biết rõ bản tính Tô Vũ.
"Bản tính này của hắn..."
Hoàng lão lẩm bẩm: "... Thế mà khiến ta nhớ tới một người."
"Người nào?"
"Vạn Thiên Thánh!" Hoàng lão nói nhỏ: "Cắn người... Khụ khụ! Trước khi Vạn phủ trưởng trở thành phủ trưởng thì cũng khiêm tốn vô cùng, nhìn có vẻ cực kỳ đàng hoàng, chất phác, kết quả... Vừa lên nhậm chức liền lộ rõ bản chất! Ra vẻ như người hiền lành, có ai mà không biết ông ta xấu xa thế nào."
"Vạn phủ trưởng ấy hả?" Nhiếp lão suy nghĩ một chút, hồi lâu sau mới tủm tỉm cười, đáp: "Thật ra không tính là quá xấu, ha ha, ngươi không biết... Người hay nói thường khẩu phật tâm xà, chó cắn người thường thì không sủa, Vạn phủ trưởng chỉ đứng thứ hai ở Đại Hạ phủ thôi, vị đứng đầu là kẻ ở kinh thương cơ!"
"Là y à?" Hoàng lão nhíu mày, khẽ lẩm bẩm: "Ta nghe qua một chút sự tình, thật hay giả vậy?"
"Thật, dĩ nhiên, ngươi nghe rồi quên luôn đi, vị này... Ra tay cực kỳ xấu xa! Đều chỉ biết là y thích hố tiền, ha ha, hố mạng người còn giỏi hơn cả hố tiền nữa!"
Nhiếp lão nói xong giống như có chút kiêng kị, vội truyền âm: "Đừng nói lung tung ra ngoài, tâm nhãn vị này cũng không lớn, gọi y là Hạ mập mạp thì y cũng không quan tâm, nhưng đó là không có chiếm hời của y, nếu chiếm tiện nghi của y... Ngươi sẽ biết tay!"
Hoàng lão vội vàng gật đầu, lão nghĩ đến một chút tin đồn mình đã nghe phong thanh ở chợ đen, nói như vậy, chưa chắc chỉ là lời đồn nhỉ?
Nghĩ đến đây, lão thở dài một tiếng.
"Chúng ta không đủ mạnh... chúng ta cũng không đủ lòng dạ hiểm độc..."
Suy nghĩ ấy thoáng hiện qua trong đầu Hoàng lão, ngươi xem đi, đám gia hỏa này ai ai cũng cười rực rỡ, trên thực tế lại xấu xa tới dọa người.
Vạn phủ trưởng thích cười, Hạ Hầu gia thích cười, nhưng động một tí là người được họ cười cho xem liền mất mạng!
Đáng sợ!
Tiểu tử mới đi vào kia hình như cũng rất thích cười!
"Ta thao, mấy kẻ thích cười không có mấy ai là tốt!"
Hoàng lão thầm mắng một tiếng, chính mình cao tuổi rồi, thế mà đến bây giờ mới phản ứng được, sau một khắc lão lại nghĩ tới một người, bỗng nhiên hỏi lão nhân bên cạnh: "Năm đó Liễu Văn Ngạn thích cười không?"
"Rất thích..."
"Quả nhiên!"
Nhiếp lão giống như đoán được Hoàng lão nghĩ cái gì, buồn cười nhắc nhở: "Còn cả Lưu Hồng nữa, tên này đặc biệt thích cười..."
"Ngươi đừng cười nữa, hiện tại ta có chút kinh hãi rồi!"
"..."
Nhiếp lão không nói gì, lão gia hỏa này, mấy chục năm qua lão tử khó có được lúc cười một lần, thế mà ngươi đây cũng muốn cấm cản!

Hơn 11 giờ tối, Tô Vũ tiến vào bí cảnh.
Mãi đến khi ánh mắt trời ló dạng, buổi sáng 5 giờ hơn thì Tô Vũ mới đi ra.
60 giọt tinh huyết đã hết sạch rồi!
Cho đến giờ phút này, Tô Vũ mới thật sự hiểu rõ tác dụng của nguyên khí bí cảnh.
Nguyên khí... Hắn thấy thật ra chỉ là thứ yếu, then chốt ở chỗ, bên trong nguyên khí bí cảnh giống như không có bình cảnh, chỉ cần ngươi đột phá thì sẽ có thể một mực đột phá!
Hấp thu tinh huyết, tiêu hao hết rồi mở ra khiếu huyệt, ngươi sẽ lại có thể tiếp tục hấp thu tinh huyết.
Bao gồm cả việc khôi phục ý chí lực đều nhanh hơn nhiều.
Đó là nơi hết sức thần kỳ!
Đương nhiên, điều kiện tiên quyết là ngươi thật sự có thể không ngừng đột phá, trên thực tế, cái gọi là không có bình cảnh, chẳng qua là Tô Vũ cảm giác mà thôi.
Ở trong đó 6 giờ, Tô Vũ tiêu hao hết tất cả tinh huyết.
600 điểm công huân đã xong đời!
Ý chí chi văn《 Chiến Thần quyết 》bị hắn xem suốt một đêm lại vẽ ra một thần văn, thế mà cũng sắp sửa xong đời, lại mất them 300 điểm công huân!
Tiến vào bí cảnh mất 100 điểm công huân.
Tính tổng ra thì...
Tô Vũ ngẩng đầu nhìn trời, hoài nghi nhân sinh.
1000 điểm công huân!
Đây còn không phải giá chính thống!
Nếu là giá chính thức thì sẽ phải mất 1300 điểm công huân, giao dịch chợ đen có thể đổi ra tiền mặt tới 6500 vạn.
Có thể mua nhà, không, là mua nguyên một tòa nhà ở cư xá của hắn!
Không, có thể mua luôn hai tòa mới đúng.
Lần trước, hắn cũng hao tốn trên ngàn điểm công huân!
Tô Vũ tiến vào bí cảnh hai lần, tốn hao gần 3000 điểm công huân.
Trong nhà có mỏ tiền thì cũng không chịu nổi tiêu hao kiểu này.
Một vị Lăng Vân đều chưa hẳn nuôi nổi Tô Vũ, đến Sơn Hải cảnh thì may ra mới được!
...
Trông thấy dang vẻ cực kỳ uể oải và mất mát của Tô Vũ, hai người Hoàng lão không khỏi hiếu kỳ nhìn hắn thêm vài lần.
Tô Vũ đã ở trong đó 6 giờ đồng hồ!
Đáng tiếc bọn họ cũng không tiện dùng ý chí lực để dò xét tiểu tử này, nhưng Tô Vũ vừa xuất quan, nguyên khí khiếu huyệt dư dả, thậm chí đều sắp tràn ra ngoài. Hai vị lão nhân ngồi đây đều là Lăng Vân, nhìn một cái liền thấy trong cơ thể Tô Vũ tối thiểu có 50 - 60 vòng xoáy nguyên khí!
50 - 60 khiếu huyệt!
Hoàng lão thấy tiểu tử này muốn đi, lại còn tỏ vẻ mất mát, hoài nghi nhân sinh, thực sự nhịn không được bèn mở miệng hỏi thăm: "Tô Vũ, tu luyện thế nào?"
"Bình thường thôi ạ..."
Tô Vũ miễn cưỡng mỉm cười.
Trước trước sau sau, hắn bỏ ra gần 3000 điểm công huân, khai khiếu tổng cộng 61 cái!
Thiên Quân ngũ trọng!
Một khiếu huyệt muốn mở ra thế mà tốn gần 50 điểm công huân, quá dọa người!
Hắn còn 47 cái khiếu huyệt nữa chưa mở ra, đây chẳng phải là còn phải tiêu hơn 2000 điểm công huân?
Con cái nhà ai mà lại tốn 5000 - 6000 công huân cho Thiên Quân cảnh cơ chứ!
Đây là còn chưa tính cả thần văn!
Đốt tiền a!
Tu luyện thì rất nhanh, nhưng đốt tiền quá, Tô Vũ cũng gánh không nổi.
Chuẩn bị vật tư hai tháng cho tu luyện, một đêm liền đốt sạch!
Nếu hắn có phụ thân là Sơn Hải cảnh, vậy dĩ nhiên không nói làm gì, nhưng then chốt là Tô Vũ không có a, tiếp tục như thế, mấy ngày nữa hắn phải làm sao bây giờ?
Bây giờ hắn chỉ còn lại có 246 điểm công huân, Tô Vũ cảm giác mình sắp không có cách nào sống nổi nữa rồi.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.