Ba ngày đó, Tô Vũ đều chăm chú đọc sách.
Hắn chỉ nhìn một lần mà không nhìn thêm lần thứ hai, miễn cho xem thời gian quá dài mà làm vỡ mất một vài nguyên bản trân quý.
Hắn không biết quá nhiều ngôn ngữ, chỉ tìm được 12 bản vạn tộc nguyên bản mà hắn có khả năng xem.
Mặc dù như thế, trong ba ngày mà xem 12 bản cũng đã coi là rất nhiều.
Xem cái này phải tiêu hao vô số ý chí lực.
Một lần nhìn thì Tô Vũ đều cần một hai giờ để khôi phục ý chí lực.
12 bản vạn tộc nguyên bản, Tô Vũ không lĩnh ngộ được toàn bộ.
Có vài loại thì xem là ăn tươi nuốt sống ngay, có loại thì Tô Vũ không có cách nào lĩnh ngộ ra thần văn.
Tổng cộng hắn chỉ vẽ ra 6 cái!
Nếu hắn có thể giữ lại 6 cái thần văn này e là Bạch Phong sẽ kinh ngạc đến ngây người.
Ba ngày phác họa ra 6 thần văn!
Bất quá Tô Vũ không giữ lại mà đánh nát toàn bộ, mặc cho ba vị tiểu đệ thôn phệ rồi lớn mạnh!
Tô Vũ phát hiện một chỗ tốt, chỗ tốt lớn nhất là cứ như vậy thì hắn không cần tốn hao quá nhiều ý chí lực đi uẩn dưỡng đám thần văn này mà chỉ cần để chúng tự mình đi thôn phệ những thần văn kia để nuôi dưỡng chính mình.
"Trước đó ta còn lo lắng sau khi phác họa hoàn thành 99 thần văn rồi thì ta có thể uẩn dưỡng chúng nó hay không, hiện tại xem ra, ta còn có cách khác!"
99 thần văn ở giai đoạn này còn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/van-toc-chi-kiep/1816761/chuong-309.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.