Bạch Phong không tán đồng với lời giải thích của Trần Vĩnh, anh không cam lòng nói: "Mà bây giờ không phải là vấn đề tài nguyên nữa, là bọn họ không cho chúng ta bất luận không gian sinh tồn gì! Tài nguyên không có, chúng ta cũng có cưỡng cầu gì đâu? Có thể làm bao nhiêu thì tính bấy nhiêu, chính chúng ta tu luyện của mình, có điểm công huân liền đi đổi, không có thì thôi, chúng ta cướp đoạt đồ của người nào sao?"
Bạch Phong phẫn nộ nói tiếp: "Huống chi, đồ mà học phủ hiện tại có được nhiều ít gì cũng là do tiền bối trong hệ của chúng ta lưu lại. Bọn hắn có thể sử dụng, chúng ta lại không thể dùng, đây là đạo lí gì?"
Bạch Phong cười khinh miệt: "Chỉ riêng Tàng Thư các này, đại bộ phận đồ trong đây là do tiền bối nhất hệ chúng ta lưu lại, chúng ta dùng một chút thì không được sao? Dựa vào cái gì chỉ có bọn hắn có thể sử dụng? Những năm này, bọn hắn tiêu hao còn nhiều hơn chúng ta gấp bội..."
Trần Vĩnh khoát khoát tay cắt ngang lời anh, nhíu mày nói: "Những lời này thì không cần nói, thật sự vạch mặt ra cũng không có ý nghĩa. Tình thế chính là như thế, Đại Hạ Văn Minh học phủ là gốc rễ của chúng ta, chẳng lẽ ngươi định rời đi? Thật sự đi... Vậy cũng chớ hi vọng khôi phục huy hoàng năm xưa!"
Bạch Phong bĩu môi, chẳng thèm ngó tới, bất quá cũng không nói gì nữa.
Nếu thật sự rời khỏi học phủ, tới các học phủ khác thì cũng chẳng khác gì.
Tự
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/van-toc-chi-kiep/1816751/chuong-299.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.