Bạch Phong nhỏ giọng đáp: "Có quan hệ gì với ta, chính ông ta tìm tới đấy, Triệu Lập còn muốn cướp đồ đệ của ta đây này."
Trần Vĩnh bỗng nhiên trầm mặc.
Bạch Phong nhìn y, không hiểu sư huynh đang nghĩ gì.
Trần Vĩnh trầm mặc một hồi mới chậm rãi nói: "Tô Vũ, ngươi hãy theo công sát chi đạo đi! Không cần đi phòng thủ gì đó, cũng không cần theo cả công lẫn thủ! Dĩ nhiên, có tiền đề là... Ngươi... Ngươi tốt nhất... Tốt nhất..."
"Sư huynh, ngươi muốn nói cái gì?" Bạch Phong kinh ngạc, sư huynh làm sao thế?
Trần Vĩnh hít sâu một hơi, mở miệng nói: "Triệu Lập... Tiểu tử ngươi quả nhiên dốt nát vô học! Biết người nhưng không biết nguyên cớ! Phủ trưởng đời thứ tư ngươi biết là ai không?"
"Biết chứ!" Bạch Phong không vui đáp: "Phủ trưởng Triệu Vân Xuyên sau khi chết trận đã lưu lại bí cảnh chữ "Nguyên", ta có thể không biết sao? 115 năm trước ngài ấy đã qua đời, ta có thể không biết được chắc?"
"Triệu Lập... là con trai của phủ trưởng đời thứ tư!"
"..."
Bạch Phong ngây ngẩn cả người, "Không có khả năng, Triệu Lập... không nhiều tuổi lắm mà?"
"Ông ta sắp 120 tuổi rồi."
"..."
Lần này đến lượt Tô Vũ ngây người, mà Bạch Phong ngồi cạnh hắn cũng ngơ ngác: "120 tuổi mà mới Lăng Vân thất trọng?"
Trần Vĩnh trừng mắt liếc anh một cái, tức giận quát: "Ông ta không quá ưa thích chuyên tu thần văn, ông ta theo đúc binh hệ cho nên tốc độ tu luyện chậm một chút mà thôi."
"Nhưng ta... sao ta chưa từng nghe qua?"
"Cho nên mới nói
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/van-toc-chi-kiep/1816749/chuong-297.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.