Chương trước
Chương sau
Bạch Phong nhỏ giọng đáp: "Có quan hệ gì với ta, chính ông ta tìm tới đấy, Triệu Lập còn muốn cướp đồ đệ của ta đây này."
Trần Vĩnh bỗng nhiên trầm mặc.
Bạch Phong nhìn y, không hiểu sư huynh đang nghĩ gì.
Trần Vĩnh trầm mặc một hồi mới chậm rãi nói: "Tô Vũ, ngươi hãy theo công sát chi đạo đi! Không cần đi phòng thủ gì đó, cũng không cần theo cả công lẫn thủ! Dĩ nhiên, có tiền đề là... Ngươi... Ngươi tốt nhất... Tốt nhất..."
"Sư huynh, ngươi muốn nói cái gì?" Bạch Phong kinh ngạc, sư huynh làm sao thế?
Trần Vĩnh hít sâu một hơi, mở miệng nói: "Triệu Lập... Tiểu tử ngươi quả nhiên dốt nát vô học! Biết người nhưng không biết nguyên cớ! Phủ trưởng đời thứ tư ngươi biết là ai không?"
"Biết chứ!" Bạch Phong không vui đáp: "Phủ trưởng Triệu Vân Xuyên sau khi chết trận đã lưu lại bí cảnh chữ "Nguyên", ta có thể không biết sao? 115 năm trước ngài ấy đã qua đời, ta có thể không biết được chắc?"
"Triệu Lập... là con trai của phủ trưởng đời thứ tư!"
"..."
Bạch Phong ngây ngẩn cả người, "Không có khả năng, Triệu Lập... không nhiều tuổi lắm mà?"
"Ông ta sắp 120 tuổi rồi."
"..."
Lần này đến lượt Tô Vũ ngây người, mà Bạch Phong ngồi cạnh hắn cũng ngơ ngác: "120 tuổi mà mới Lăng Vân thất trọng?"
Trần Vĩnh trừng mắt liếc anh một cái, tức giận quát: "Ông ta không quá ưa thích chuyên tu thần văn, ông ta theo đúc binh hệ cho nên tốc độ tu luyện chậm một chút mà thôi."
"Nhưng ta... sao ta chưa từng nghe qua?"
"Cho nên mới nói ngươi dốt nát vô học, nếu ngươi thật sự để ý một chút thì sẽ biết!" Trần Vĩnh chậm rãi nói: "Triệu Lập là con trai của phủ trưởng đời thứ 4, vị phủ trưởng này nổi danh vì nguyên khí hùng hậu, ý chí lực hùng hồn! Có liên quan tới chữ "Nguyên", cũng có quan hệ với công pháp của ông ấy!"
"Phủ trưởng đời thứ tư trên cơ sở thần văn chữ "Nguyên" sáng tạo ra một môn công pháp gọi là《 Khoách Thần quyết 》."
Trần Vĩnh nhìn về phía Tô Vũ, nghiêm giọng giải thích: "Công sát chi đạo có nhược điểm lớn nhất chính là ý chí lực không đủ bền bỉ, một lần tiêu hao quá lớn, không thể tiếp tục được lâu dài, dễ dàng bị người ta giết ngược lại! Sở dĩ phải tu luyện phòng thủ chi đạo chính là vì xuất hiện vấn đề tai hại này, dễ bị người đánh giết."
"Chỉ khi nào tu luyện《 Khoách Thần quyết 》, thì mới có thể giải quyết triệt để vấn đề đó!"
Bạch Phong ngược lại sững sờ: "Thật ư? Tại sao không ai nói cho ta biết hết vậy?"
Chuyện quan trọng như vậy tại sao không ai nói với anh?
Tô Vũ nhìn về phía Bạch Phong, bỗng nhiên hắn có chút thương hại, thương hại vì ngươi cũng không biết gì hết!
Tội nghiệp quá đi!
Bạch Phong phảng phất cảm nhận được ánh mắt của Tô Vũ, mặt anh xạm lại, tiểu tử kia, ngươi đang thương hại ai thế hả?
Lão sư ta cũng còn trẻ mà!
Ta vẫn chưa tới 30 tuổi!
Nhập học cũng mới 9 năm, không biết nhiều thứ chẳng phải là chuyện rất bình thường sao?
Trần Vĩnh bị sư đồ bọn họ chọc cười, nhẹ nhàng lắc đầu, "Việc này nói cũng vô ích, Triệu Lập là người có tính cách cổ quái, sau khi phủ trưởng đời thứ tư ngã xuống, 《 Khoách Thần quyết 》cơ hồ đã thất truyền, là do chính Triệu Lập tự bổ sung hoàn chỉnh, thời điểm cha ông ta mất thì ông ta còn nhỏ, mới chỉ vài tuổi..."
Trần Vĩnh giải thích: "Hiện tại《 Khoách Thần quyết 》cơ hồ được xem như do ông ta tự sáng tạo, tính cách ông ta quá cổ quái, dù cho nhận mấy học sinh nhưng cảm thấy bọn họ không có tư cách tu luyện《 Khoách Thần quyết 》nên không truyền ra ngoài. Người ngoài đều nói ông ta giữ của quý khư khư, ông ta cũng không thèm để ý những thứ này."
"Vài năm trước đây sư phụ kỳ thật đã đi tìm ông ta, kết quả khi ông ta thấy ngươi... Nói ngươi là phế vật, không có tư cách tu luyện《 Khoách Thần quyết 》, sư phụ cũng không có cách nào, đành phải từ bỏ..."
"..."
Bạch Phong choáng váng, ta là phế vật?
Ta đã lớn như vậy, lần đầu tiên nghe được có người nói ta là phế vật, sư huynh, ngươi nghiêm túc sao?
Trần Vĩnh cũng mặc kệ Bạch Phong mà nhìn về phía Tô Vũ, mỉm cười nói: "Ngươi nếu đã được Triệu Lập coi trọng, vậy thì có hi vọng được truyền thừa《 Khoách Thần quyết 》, một khi đã như thế thì có thể giải quyết vấn đề ý chí lực của ngươi không đủ bền bỉ. Khi đó, ngươi sẽ là cường giả chân chính trong công sát chi đạo! Kéo dài khả năng công sát, bồi đắp phòng ngự mạnh hơn, đối thủ có thể ngăn cản ngươi một lần, cũng ngăn không được ngươi nhiều lần!"
Trần Vĩnh càng nói lại càng kích động: "Trước đó ta cũng quan tâm những việc này, bất quá ta không nghĩ tới Triệu Lập lại sẽ nhận ngươi! Ngươi nói ngươi nghe quen tai nên ta mới phản ứng được. Triệu Lập hẳn là đã nói với ngươi sau khi ông ta tu luyện《 Khoách Thần quyết 》 thì chiến lực vô cùng bền bỉ, có đúng không?"
"Vâng!" Tô Vũ gật đầu, "Không nói rõ công pháp gì, chỉ nói là ngài ấy có khả năng kiên trì rất lâu, Sơn Hải cảnh cũng không nhất định có thể hạ gục ông."
"Chính là như thế!" Trần Vĩnh gật đầu, "Lời này mà ông ta cũng nói cho ngươi, nói rõ là ông ta muốn truyền thụ cho ngươi《 Khoách Thần quyết 》, chỉ là vì vấn đề phụ tu nên khiến cho ông ta có chút không nỡ, cảm thấy thua lỗ mà thôi."
Trần Vĩnh nói tới đây thì bỗng nghiêm mặt dặn dò: "Cố gắng nắm lấy cơ hội này! Ngươi được Triệu Lập coi trọng đã nói rõ ngươi là người có tư chất, có tư cách tu luyện《 Khoách Thần quyết 》. Môn công pháp này nhất định có chút thiếu hụt cùng hạn chế, không thể tùy ý truyền bá, dù Triệu Lập tính cách cổ quái, thế nhưng ta cảm thấy ông ta không phải loại người giữ của khư khư!"
"Ông ta không truyền thụ khẳng định có lý do riêng, lúc trước Bạch Phong không được coi trọng mà ngươi lại được coi trọng, đây chính là cơ duyên của ngươi!"
"Tô Vũ, ngươi hãy qua bên kia nhiều hơn, bắt lấy cơ hội này, học được thì ngươi có thể sẽ trở thành thần văn sư công sát mạnh nhất đa thần văn nhất hệ, cách phòng thủ tốt nhất chính là tấn công! Kéo dài tấn công không ngừng!"
Tô Vũ nghe mà có chút nhiệt huyết dâng trào, Bạch Phong nghe mà có chút muốn đi vào góc tường đếm kiến.
Ý gì chứ?
Sư huynh làm gì luôn lôi ta ra so sánh, ta không được coi trọng... Ta là phế vật... lão quỷ Triệu Lập này thật không phải thứ gì tốt lành!
"Công sát chi đạo!"
"Khoách Thần quyết!"
Giờ khắc này, Tô Vũ cảm thấy cực kỳ kích động, nhưng rất nhanh hắn lại có chút ảm đạm.
Triệu lão sư nói không phải đích truyền của ông thì ông sẽ không truyền thụ, sư bá có vẻ đã đánh giá cao mình rồi.
Triệu Lập có lai lịch lớn như vậy, Tô Vũ vẫn là lần đầu tiên biết được.
Con trai của phủ trưởng đời thứ tư, địa vị này hoàn toàn không hề tầm thường.
Tựa như nghĩ tới điều gì, Tô Vũ chợt hiếu kỳ hỏi: "Sư bá, lão sư nói phủ trưởng đời thứ nhất, thứ ba, thứ năm đều là người của đa thần văn nhất hệ, vậy vị phủ trưởng đời thứ tư là Đúc Binh hệ à?"
"Không phải." Trần Vĩnh lắc đầu, đáp: "Phủ trưởng đời thứ tư là đơn thần văn nhất hệ, ông ấy cũng chủ tu thần văn, ý chí lực mạnh mẽ, bất quá trước khi ông Đằng Không thì không hình thành thần văn chiến kỹ, cho nên dù cho hậu kỳ cô đọng thần văn nhiều lại cũng không coi là đa thần văn nhất hệ."
"Phủ trưởng đời thứ hai xuất thân từ Ngự Thú nhất hệ, năm đó ông ấy từng bồi dưỡng được một con yêu thú Sơn Hải cường đại siêu việt."
Trần Vĩnh kể lại đơn giản vài câu.
Tô Vũ kỳ thật nghi hoặc rất nhiều, thận trọng lên tiếng: "Sư bá, đa thần văn nhất hệ chúng ta trước kia mạnh mẽ như vậy, cũng có ba vị phủ trưởng đều là đa thần văn nhất hệ, hiện tại... vẫn bị xóa bỏ sao?"
Phe phái từng mạnh mẽ như vậy mà chỉ còn lại mấy con tôm nhỏ như chúng ta ư?
Biến cố năm mươi năm trước ảnh hưởng lớn đến như vậy à?
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.