Giờ khắc này, không ít người nhìn về phía Tô Vũ, dù cho là một vài học viên của Trung cấp ban thì cũng không tránh khỏi nhìn về phía hắn, ai ai cũng không tin, nhưng mà... chẳng lẽ Lâm Diệu vì tránh đi luận võ nên bày ra lời nói dối lớn như vậy, tự mình hại mình sao?
"Ngươi cảm thấy ta sợ thua, cho nên ta mới muốn hãm hại ngươi..." Tô Vũ cười, "Hóa ra cái gọi là thiên tài tối thượng đẳng của Văn Minh học phủ chính là như vậy à? Ta quả là có thêm kiến thức! Ta từ địa phương nhỏ tới, thật sự là hiểu biết quá ít, lần đầu tiên ta biết được thì ra con người có khả năng vô sỉ đến nước này!"
Lâm Diệu hừ lạnh: "Ngươi có giả vờ giả vịt thế nào cũng không che giấu được chuyện ngươi mưu hại ta đâu!"
Tô Vũ khẽ thở hắt ra, cười nói: "Nếu ta có thể chứng minh ta không có hãm hại ngươi, người còn giữ lời đánh cược không?"
"Chứng minh? Ngươi chứng minh thế nào?"
"Ta hỏi lại một câu, người còn giữ lời không?"
"Được!" Lâm Diệu cười lạnh: "Ngươi chứng minh cho ta xem thử đi!"
Tô Vũ mỉm cười, chậm rãi nói: "Muốn chứng minh chuyện này còn không đơn giản sao? Ngươi ở trong mắt ta... chỉ là một con cún giỏi sủa inh ỏi, ngoại trừ lớn họng một chút thì cái gì cũng không biết, ta đối phó với ngươi mà còn phải gài bẫy ư? Còn cần hãm hại ư? Trước ngày hôm nay ta thậm chí còn không biết loạn công tán là cái gì..."
Tô Vũ cười nói: "Thôi thôi, người thua không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/van-toc-chi-kiep/1816739/chuong-287.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.