Chương trước
Chương sau
Hai người ở bên ngoài tính toán, người trong cuộc như Tô Vũ hiển nhiên là hoàn toàn không biết gì cả.
Thời khắc này, Tô Vũ đang cẩn thận từng li từng tí, âm thầm kiểm tra từng cái giá sách một.
Mỗi lần thấy người nào xuất hiện, Tô Vũ đều bất tri bất giác cho rằng đối phương cũng đang lén lén lút lút, nhất trí cùng một mục tiêu với hắn.
Trên thực tế, toàn bộ thư viện cũng chỉ có một mình Tô Vũ đang tìm.
"Chợ đen bị càn quét, người đến vội vàng, chắc chắn sẽ không chạy vào quá sâu, có lẽ là vừa lên lầu liền tìm đại một chỗ giấu đi..."
"Cho nên, đại khái là nó sẽ nằm ở trong mấy giá sách gần lối cầu thang dẫn lên lầu hai."
"Bất quá có lẽ sẽ không quá gần, bằng không đối phương sớm đã tìm được, nếu Lưu Hồng vẫn chưa tìm ra, vậy hẳn là gã đã ném vào khu chính giữa?"
Tô Vũ cứ thế vừa phán đoán vừa khắp nơi tìm kiếm.
Mười phút đồng hồ, hai mươi phút...
Không biết mệt mỏi, hắn tỉ mỉ kiểm tra từng quyển, từng quyển sách một.
Ai biết thứ đồ chơi kia đến cùng có hình dáng gì.
Có thể đó là một mảnh xương cốt, cũng có thể là da thú, cũng có khả năng nhìn thoáng qua hệt như một trang giấy bình thường. Chuyện này Tô Vũ quả thật không biết.
Bất quá chỉ cần tiếp xúc đến, hắn khẳng định mình có khả năng nhận ra được.
Ý chí chi văn hiển nhiên sẽ có lực lượng không đồng dạng với thư tịch bình thường.
Tựa như tiểu tặc, Tô Vũ vừa lần mò từng giá sách tìm kiếm, trái tim vừa đập lô tô trong lồng ngực, chỉ sợ bị người khác phát hiện ra mình có điểm dị thường.
"1500 điểm công huân... Đáng giá! Đêm nay ta quyết không về, ở lại đây kiếm bằng được mới thôi."
Thư viện không đóng cửa, mọi người nếu muốn thì hoàn toàn có thể ở lại đây đọc sách suốt hai mươi bốn giờ cũng chẳng ai nói gì.
Cho nên Tô Vũ có thời gian chậm rãi đi tìm!
Một giờ, hai giờ...
Tô Vũ đã soi kỹ tối thiểu 100 cái giá sách, lật ra không dưới 3 vạn quyển sách, thế nhưng vẫn không có thu hoạch gì.
Hắn bắt đầu có chút tuyệt vọng, thật sự nơi này có thứ đó sao?
"Ngày mai còn phải tham gia kỳ kiểm tra tháng, đến hừng đông mà vẫn tìm không thấy thì ta chỉ có thể đi về."
Mãi cho đến lúc đêm khuya, thư viện vắng vẻ người hơn hẳn.
Tô Vũ cuối cùng cũng phát hiện ra manh mối.
Tại một giá sách bình thường nằm lẫn ở giữa vô vàn giá sách khác, hắn phát hiện ra điểm dị thường!
Trong hàng loạt thư tịch dày cộm xếp đầy kệ, Tô Vũ mơ hồ trông thấy có một thứ mỏng như tơ lụa giấu mình trong số các quyển sách thật dày xung quanh.
Rất mỏng!
Được gấp thành một khối nhỏ, rồi nhét vào bên trong một tác phẩm cực kỳ đồ sộ.
Tô Vũ cực kỳ hồi hộp, vội vàng đi tới lấy quyển sách dày cộp kia xuống, nhẹ nhàng lật tới cái trang bị dôi ra đó.
Quả nhiên, khi sản phẩm nhỏ và mảnh như tơ lụa kia vừa tới tay, Tô Vũ liền biết rốt cuộc mình cũng tìm thấy thứ cần tìm rồi.
Không biết bản ý chí chi văn này được làm bằng chất liệu gì, có thể là một loại da thú, sờ ở trong tay cực kỳ bóng loáng và mềm mịn.
"Thành công rồi!"
Tô Vũ không cần quan sát kỹ hơn, bởi vì mơ hồ trong đó đã toát ra ý chí lực lượng, khiến cho hắn trong nháy mắt liền ý thức được, cái này chính là ý chí chi văn do Sơn Hải cảnh viết mà Lưu Hồng đã làm lạc mất!
"Phát tài!"
Tô Vũ rất đỗi mừng rỡ, vội vàng nhét mảnh da thú nọ vào trong túi áo, nhìn chung quanh một thoáng, thấy không có ai quan tâm chính mình thì mới nhẹ nhàng thở hắt ra, thế nhưng con tim đập như trống bỏi vẫn đang kịch liệt nhảy nhót. Vui vẻ, khẩn trương, hồi hộp, sợ hãi… Đủ mọi cảm xúc bủa vây lấy Tô Vũ.
Hắn không nghĩ ngợi được nhiều, lấy được đồ vật xong liền cúi đầu mau chóng lủi ra ngoài.
Thế nên Tô Vũ cũng không chú ý tới, bản thư tịch vĩ đại mà ban nãy hắn vừa lật xem, trên đó có viết: 《 Những Đặc Điểm Cơ Sở Phát Triển Đa Thần Văn Hệ 》.
Thứ này, ngoại trừ người của Đa thần văn nhất hệ thì cơ hồ sẽ không có ai khác tới lật xem.
Rõ ràng, Lưu Hồng cũng không phải là tùy ý tìm đại một chỗ để nhét vào.

Trên đường đi, Tô Vũ khẩn trương vạn phần, mãi đến khi về tới trung tâm nghiên cứu, lúc bấy giờ hắn mới thở phào nhẹ nhõm.
Giờ phút này đã là gần hai giờ sáng.
Bạch Phong một mực ngồi đợi tại phòng sinh hoạt, trông thấy đồ đệ nhà mình trở về, trên thân mơ hồ truyền đến một cỗ ý chí lực nhàn nhạt dị thường liền biết Tô Vũ đã bắt được đồ vật quý giá tới tay.
Xem bộ dáng chột dạ, có tật giật mình của Tô Vũ, giống như vừa kiếm lời được đại tiện nghi mà Bạch Phong không khỏi phì cười.
"Tiểu tử này, đại khái không biết phía sau bản ý chí chi văn ấy còn có nhiều phiền toái khác. Bất quá coi như biết, đại khái hắn cũng sẽ không để ý."
"Đắc tội một thiên tài mà có được ngàn điểm công huân, chỉ e Tô Vũ cũng sẽ cảm thấy hết sức có lời!"
Nghĩ thì nghĩ, Bạch Phong cũng không vạch trần, gặp hắn trở về thì cũng không hỏi cái gì thêm, chỉ mở miệng dặn dò: "Tự ngươi tìm cái gì đó ăn đỡ đi, ngày mai còn có bài kiểm tra tháng, hôm nay sớm nghỉ ngơi một chút, đừng thức đêm quá muộn!"
"Vâng, ta đã biết, lão sư!" Tô Vũ vội vàng gật đầu, tâm tình còn chưa hoàn toàn bình phục lại, thấy Bạch Phong dường như muốn rời đi, hắn do dự một chút, cuối cùng vẫn nói: "Lão sư, cái kia...《 Phá Thiên Sát 》võ kỹ..."
Bạch Phong trực tiếp ngắt lời hắn: "Tự mình đi đổi, hoặc là tìm người bên nhất hệ của Lưu Hồng mà đổi. Bọn hắn có lắm tiền, hố đại kẻ nào cũng được. À chẳng phải ngươi còn có trận khiêu chiến với Lâm Diệu sao? Không thì thêm một môn《 Phá Thiên Sát 》võ kỹ này vào làm tiền cược đi. Nhớ kỹ, tìm con đường chính quy mà làm, đừng tìm đường tắt ngõ hẹp, ngươi vốn không được học môn võ kỹ này, dù có luyện thành thì cũng sẽ bị học phủ cho người nghiêm tra..."
Tô Vũ nháy mắt mấy cái, liền vội vàng gật đầu, "Ta biết rồi!"
Thế nhưng trong lòng không khỏi hồ nghi, sao hắn có cảm giác lão sư sớm biết rõ mình sẽ lấy được bản công pháp này nhỉ.
Bạch Phong giống như cũng cảm thấy mình lỡ lời, nhưng vẫn phải dặn dò Tô Vũ lần nữa: "Chợ đen có bán những thứ võ kỹ tương tự, giá cả không quá đắt, nhưng công pháp bí tịch các loại thì tốt nhất là nên tìm học phủ đổi, dù không tìm học phủ thì cũng phải tìm con đường nghiêm chỉnh minh bạch nào đó, nhớ kỹ chưa?"
"Vâng!"
"Đừng tham món lợi nhỏ!"
"Ta đã nhớ!"
Tô Vũ gật đầu, lại hỏi: "Lão sư, ngài cũng biết võ kỹ này đúng không? Vậy ngài có thể truyền cho ta không?"
"Dĩ nhiên là được..." Bạch Phong gật đầu, "Bất quá vẫn cần báo cáo lên trên, và ngươi còn phải nộp thêm 200 điểm công huân, hiện tại ta cũng không có điểm..."
Tô Vũ khẽ cắn răng, tiện nghi cho người khác còn không bằng tiện nghi sư phụ của mình!
Cùng lắm thì... Cho lão sư 200 điểm công huân vậy.
Tô Vũ có lòng muốn nói một chút về chuyện ý chí chi văn, nhưng hắn vừa mới mở miệng, Bạch Phong liền xua tay, bảo: "Ta đang gấp, đi trước đã..."
"Lão sư, hôm nay ta..."
"Có chuyện gì để sau hẵng nói."
Bạch Phong nhanh chóng rời đi.
Ta không muốn biết!
Nếu ta nghe ngươi kể, thế thì sau này ngươi bị tiểu tử Trịnh gia đến tìm phiền toái, chẳng phải là ngươi sẽ bắt lão sư ngươi tới cõng nồi sao?
Ta kiên quyết từ chối, tự mình nhặt được đồ vật, tự mình muốn giữ lại, vậy thì chính mình ráng mà đứng cho vững!
"..."
Tô Vũ im lặng!
Vì sao... Ta lại cảm thấy dường như ngươi đã biết trước chuyện này?
Giống như ngươi biết rõ ta định nói cái gì. Quan trọng hơn nữa là có vẻ ngươi đang có chuyện giấu ta.
"Kì quái..."
"Rất đáng nghi!"
Tô Vũ vò đầu, luôn cảm thấy đêm nay Bạch Phong cực kỳ không bình thường.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.