Chương trước
Chương sau
"Bạch Phong, đồ đệ đó của ngươi, nói thật, ngươi cảm thấy hắn có thể kiên trì đến bây giờ sao?" Hoàng lão hỏi.
Bạch Phong bình tĩnh lại, hít sâu một hơi, suy nghĩ một chút rồi mới gật đầu đáp: "Có khả năng! Hắn có thiên phú, cũng có tính bền dẻo rất mạnh, có điều ta chỉ e ngại là vì sợ Tô Vũ dù không chịu nổi cũng kiên quyết ép mình phải kiên trì, như thế dễ dàng đả thương chính bản thân hắn!"
Tô Vũ đương nhiên là có thiên phú!
Nếu hắn không có, Bạch Phong anh cũng đã chẳng phải dày mặt khoác lác như ban nãy!
Còn không phải là vì sợ thành tích của đối phương vả mặt sao?
Cho nên anh mới bảo chính mình có thể kiên trì 3 giờ, nào ngờ sự thật chứng minh, ngay cả con số 3 giờ anh thuận miệng bịa ra đó cũng bị vả mặt rồi.
Suy nghĩ một chút, Bạch Phong liền đề nghị: "Để cho người khác đi vào, ta cũng không yên tâm nổi, hay là làm phiền hai vị dùng Nguyên Khí kính quan sát một phen, xem xem nguyên khí lưu động như thế nào. Nếu là còn đang lưu động, vậy thì chứng minh Tô Vũ đang tu luyện, ta cũng có thể yên tâm hơn."
"Nguyên Khí kính..." Hoàng lão trầm giọng đáp: "Dùng Nguyên Khí kính để nhìn trộm thì thường thường sẽ vô ý phát hiện ra cơ mật tu luyện của một vị tu giả nào đó, chuyện này nếu không có bản sự đồng ý thì..."
"Ta là lão sư của Tô Vũ, ta đáp ứng là được!"
Bạch Phong giải quyết dứt khoát!
Hoàng lão nghe vậy thì cũng không tiện nói gì thêm, ông và vị lão nhân kia liếc nhìn nhau, hai người đồng thời gật đầu, sau một khắc, cả hai đồng thanh hét vang một tiếng!
Ông!
Không gian ba động một chút, trong chớp mắt, trong hư không bỗng xuất hiện một chiếc gương kỳ ảo!
Trong mặt gương hiện lên vô số điểm ánh sáng màu đỏ.
Hoàng lão vung tay lên, ngoại trừ một vùng không gian có ánh sáng màu đỏ thì toàn bộ khu vực khác đều tối đen. Những vùng tối đen đó chính là nơi mà những người khác đang tu luyện. Nguyên Khí kính tuy có tác dụng nhìn trộm, nhưng phải được sự đồng ý của người bị quan sát, hoặc chí ít là người bảo hộ của đối phương, nếu tùy tiện nhìn trộm những người khác tu luyện mà chưa được sự cho phép của bọn họ thì chính là tối kỵ.
"Còn đang tu luyện!" Hoàng lão cẩn thận quan sát, kinh ngạc thốt lên: "Tốc độ nguyên khí lưu động rất nhanh, gần như đuổi kịp Vạn Thạch rồi, xem ra học sinh của ngươi… Không đơn giản a!"
Bạch Phong nhẹ nhàng thở ra, bật cười đắc ý: "Còn đang tu luyện là được, ai mà không có chút bí mật riêng, vả lại thiên tài có thể giống với các học viên bình thường khác hay sao?"
Dứt lời, anh liền cười ha hả nói: "Tiểu tử thối, dọa ta một phen! Xem ra lần này thu hoạch không ít rồi."
Nói xong, Bạch Phong ho nhẹ một tiếng, ngượng ngùng bảo: "Cái kia, hai vị, có thể thu hồi Nguyên Khí kính được chưa? Nhìn trộm cơ mật của nhất hệ bọn ta thì không tốt lắm đâu."
"..."
Ta thao!
Hai vị lão nhân đồng lòng thầm mắng.
Vừa mới rồi người nào còn năn nỉ chúng ta vận dụng Nguyên Khí kính?
Hiện tại lại biến thành bọn ta nhìn trộm cơ mật của nhất hệ nhà các ngươi?
Bạch Phong, ngươi có biết qua cầu rút ván nghĩa là gì không?
Hai người đen mặt, phất tay một cái, tấm gương lơ lửng trên không tự động tan biến đi, không tiếp tục để ý Bạch Phong tới nữa.
Tên hỗn đản này chỉ vừa ngoảnh qua ngoảnh lại liền trở mặt không quen biết, bọn họ mới lười nhác cùng Bạch Phong nhiều lời.
Nhưng đồng thời lại thêm mấy phần quan tâm đối với Tô Vũ, xem ra học viên mới kia quả nhiên rất lợi hại.
"Cũng không biết Tô Vũ có thể kiên trì lâu hơn một chút hay không, tốt nhất là đánh vỡ kỷ lục vị kia của Chiến Tranh học phủ."
Cứ như vậy, mấy người lần nữa ngồi xuống chờ đợi.
Giờ khắc này, trong lòng cả ba đều an tâm không ít.
Nguyên khí còn đang một mực lưu động, vả lại tốc độ không chậm, điều đó có nghĩa là Tô Vũ còn có thể kiên trì thêm một lúc nữa.
Còn về việc tốc độ Tô Vũ thu nạp nguyên khí nhanh như vậy thì hai vị lão nhân không lấy làm lạ lắm, chính như Bạch Phong đã nói, thiên tài người nào mà không có bí mật riêng.
Cái thế giới này, Văn Minh sư chính là quần thể thần bí nhất.
Đừng đi nhìn trộm bí mật của Văn Minh sư làm gì.
Có thể đó là nhân tố thần văn, có thể là những nhân tố khác, thậm chí còn có khả năng là do huyết mạch đặc thù tồn tại,... nói tóm lại, không cần phải nghiên cứu sâu làm gì, miễn kẻ đó không phải gia hỏa Vạn Tộc giáo là được.
...
3 giờ, 4 giờ, 4 giờ 30 phút...
Sắc mặt Bạch Phong càng lúc càng dị dạng!
Tiểu tử này, chẳng lẽ thật đúng là muốn phá kỷ lục của tên hỗn đản kia?
...
Cùng lúc đó.
Tô Vũ đã sử dụng hết tinh huyết, sách họa Vạn Tộc cũng không mở ra được nữa.
Hắn đã khai khiếu tổng cộng 23 cái!
Khoảng cách đến Thiên Quân tam trọng chỉ còn kém một cái khiếu huyệt, đây mới là nguyên nhân khiến Tô Vũ một mực không chịu rời đi.
Lúc này hắn đang liều mạng thu nạp nguyên khí, thứ Tô Vũ dựa vào là Chiến Thần quyết, chứ không phải Cường Thân quyết.
Hắn không phục!
Chỉ còn kém có một chút nữa thôi là có thể tiến vào Thiên Quân tam trọng rồi, sao có thể ngừng lại bây giờ?
Thế nhưng đáng tiếc hắn đã xài hết sạch tinh huyết Phá Sơn Ngưu.
Cứ như vậy, hắn cố gắng cọ xát thêm nửa giờ, chết sống gì cũng không nguyện ý ra ngoài, nếu đầu hàng tại đây thì hắn sẽ không ôm nổi cục tức này mất.
"Chỉ cần mở thêm một cái khiếu huyệt nữa là được..."
Tô Vũ âm thầm cầu nguyện!
Khai khiếu xong hắn sẽ tiến vào Thiên Quân tam trọng, như vậy hắn có thể lần nữa câu thông toàn bộ khiếu huyệt đã mở trong cơ thể, hình thành một cái mạch kín hoàn chỉnh. Tới lúc đó, hắn có thể hấp thụ nhiều thêm vô số nguyên khí, ngược lại nếu từ bỏ và đi ra ngoài, sau này hắn muốn mở được khiếu huyệt cuối cùng thì e rằng phải hao phí tối thiểu bảy tám giọt Nguyên Khí dịch mới có thể hình thành mạch kín!
Cơ hội tiến vào bí cảnh rất hiếm hoi, không biết tới khi nào hắn mới có lại cơ hội giống vậy lần nữa.
"Cố gắng mở thêm một cái khiếu huyệt là sẽ tiết kiệm được 40 điểm công huân, cố lên, cố gắng mở ra cho ta!"
Trong lòng Tô Vũ liên tục gào thét!
Mắt thấy màu sắc các khiếu huyệt khác đều đã ảm đạm, nguyên khí đầy tràn, đầu óc thì phản ứng chậm chạp, Tô Vũ biết xem ra hắn sắp sửa không kiên trì nổi, bị bí cảnh đẩy ra ngoài rồi.
Tô Vũ ngoan tâm, khẽ cắn răng, bỗng nhiên lần nữa xuất ra một giọt tinh huyết!
Là Thiết Dực điểu tinh huyết!
Lần trước hắn tìm Hạ Hổ Vưu nhờ đổi 30 giọt, mấy ngày qua, Tô Vũ mỗi ngày tiêu hao một giọt, cho tới hôm nay, hắn cũng chỉ còn lại có 10 giọt tinh huyết.
Nguyên bản hắn còn không nỡ dùng cái này, hơn nữa tinh huyết Thiết Dực điểu cũng không có nhiều trợ giúp đối với việc rèn luyện thân thể, nhưng hiện tại, hắn mặc kệ nhiều như vậy, hắn cũng không phải trực tiếp dùng tinh huyết rèn luyện thân thể, thứ hắn cần chính là công pháp mạnh mẽ, giúp cho các khiếu huyệt còn chưa khai thông tạm thời mở ra, đi thu nạp nguyên khí thối luyện khiếu huyệt để nó chân chính khai mở thật sự.
Tô Vũ nuốt một giọt vào.
Sau một khắc, hàng loạt nguyên khí lần nữa tụ đến. Tô Vũ vô cùng mừng rỡ, cứ như vậy, lại kiên trì thêm một hồi là được!
Rất nhanh, khiếu huyệt cuối cùng rốt cuộc đã có dấu hiệu chuẩn bị mở ra.
Kết quả không bao lâu, lực lượng tinh huyết lại hao hết sạch.
Tô Vũ thầm mắng một tiếng, thế nhưng không thể làm gì khác, đành lấy thêm một giọt Thiết Dực điểu tinh huyết nữa ra rồi nhanh chóng thôn phệ.
Lần này may mà nó không làm Tô Vũ thất vọng, ầm ầm một tiếng nổ vang, khiếu huyệt thứ 24 chính thức mở ra thành công!
Tô Vũ cấp tốc câu thông 36 khiếu huyệt của Chiến Thần quyết, cộng thêm Khai Nguyên cửu khiếu, tổng cộng là 45 cái khiếu huyệt, hào quang lấp lóa chiếu sáng, rất nhanh đã hình thành một tấm lưới có hình dáng mạch kín đẹp mắt.
Ầm ầm!
Mạch kín vừa hình thành, Tô Vũ chỉ cảm thấy thân thể không ngừng chấn động, bên ngoài lỗ chân lông đang ứa ra hàng loạt hạt li ti nhỏ xíu màu đen.
Xem ra đây chính là hiệu quả khi dùng tinh huyết thối luyện.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.