Tô Vũ cắn chặt hàm răng!
Hắn bị lừa rồi!
Quả nhiên, những người này không có kẻ nào là đơn giản, Lưu Hồng nói ra một câu nhẹ nhàng là có thể trói xiềng xích lên người hắn, lúc trước hắn không hiểu, mơ mơ màng màng bị mắc lừa.
Nếu hồ sơ ghi lại lời bình như là không có trách nhiệm, vi phạm quy tắc, vv... vậy thì nó sẽ ảnh hưởng cả đời hắn.
Như khi tiến vào quân đội, quân đội sẽ xem những lời bình này, cho dù hắn được nhận thì cũng sẽ không được giao trách nhiệm lớn.
Mấy lời đơn giản lại có thể khiến Tô Vũ trả giá gấp mười, gấp trăm lần chỉ để phòng ngừa những điều đó.
"Lưu Hồng!"
Tô Vũ thầm hận!
Lưu Hồng khó chơi hơn đệ đệ của Lưu Hạ của gã nhiều!
Ta đã nhớ!
Một Đằng Không thất trọng như ngươi lại gài bẫy một tân sinh như ta, ngươi còn là người sao?
Súc sinh!
"Không sao, bình tĩnh! Ta sẽ không ở lớp trung cấp quá lâu, chẳng mấy chốc ta sẽ đến lớp cao cấp, nếu ván đã đóng thuyền, ta đây phải nhẫn nhịn!"
"Nhiều nhất là ba tháng, ta sẽ rời khỏi lớp trung cấp!"
"Hiện tại nổi giận hay đi tìm Lưu Hồng thì cũng không làm nên chuyện gì, sẽ chỉ khiến gã đắc ý hơn mà thôi, kệ gã, lão tử nhớ kỹ tên khốn nhà gã rồi!"
Tô Vũ thầm mắng một tràng!
Đúng là súc sinh!
Đường đường là Đằng Không thất trọng lại làm khó một nhân vật nhỏ như ta, đúng là chả phải người.
Mà hắn thì chỉ có thể ngậm bồ hòn, chẳng được lợi gì, lại còn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/van-toc-chi-kiep/1816682/chuong-230.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.