"..."
Bên kia im lặng một lát, sau đó tiếng rống giận dữ truyền đến: "Cút!"
Mẹ nó, không ngờ nói lâu như vậy là để lừa tiền!
Làm ta còn tưởng rằng ngươi gây ra chuyện gì phiền toái!
"Thật mà, sư huynh, ta thật sự phát hiện..."
"Tút tút tút!"
"..."
Điện thoại bị dập máy.
Bạch Phong thống khổ thốt lên: "Thật đó, vì sao không tin ta, ta có khả năng sáng tạo ra một thần văn kinh thiên động địa, thậm chí không kém hơn thần văn của sư tổ... Sư tổ?"
Bạch Phong lập tức choáng váng!
"Sư bá... Sư bá sẽ không truyền... thần văn kia cho Tô Vũ chứ?"
Bạch Phong rất muốn đập đầu vào tường cho tỉnh táo!
Rốt cuộc là thần văn của mình, hay là thần văn của sư tổ đây?
Sư bá có truyền thần văn cho Tô Vũ hay không?
Giờ khắc này, sắc mặt anh biến đổi bất định, bắt đầu coi trọng chuyện này!
Bạch Phong cắn răng, quyết tâm gọi vào một dãy số.
Một lát sau, thanh âm không ổn định truyền đến từ đầu dây bên kia, "Ai đấy?"
"Là ta, sư bá..."
"Hửm?" Âm thanh của Liễu Văn Ngạn không ổn định, tín hiệu quá kém, ông nghi hoặc hỏi: "Gọi ta làm gì?"
"Sư bá, cái kia... Tô Vũ, cái kia... cái thần văn mà sư tổ truyền thừa..."
"Cút!" Liễu Văn Ngạn tức giận bùng nổ: "Ngươi cũng để mắt tới đồ của lão tử à? Đây là thứ ngươi có thể nghĩ tới sao? Ngươi muốn sư phụ ngươi thanh lý môn hộ đúng không? Họ Bạch kia, nhiều năm như vậy, có Sơn Hải cảnh để mắt tới ta thì thôi, nhưng ngay cả ngươi mà
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/van-toc-chi-kiep/1816670/chuong-218.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.