Sau hơn 20 phút, Tô Vũ dùng cả tay cả chân để bò ra bên ngoài!
Ta không làm nữa!
Được rồi, ta đồng ý là mình chưa tàn nhẫn, nhưng ta sợ mình còn chưa tới cực hạn thì đã bị đau tới chết rồi.
Một phút đồng hồ sau, Tô Vũ đã ở bên ngoài nhìn về phía phòng Mảnh vỡ, trong lòng vẫn chưa nguôi cơn thất kinh!
Đồng thời còn thấy buồn rầu và bất đắc dĩ!
"Ta... không đủ tàn nhẫn với chính mình!"
Lần đầu tiên tới phòng thí nghiệm mà đã buông bỏ nửa chừng, hắn quả thật không thể nhẫn nại đến cực hạn.
Sổ tay có viết, lần đầu tiên có thể nhẫn nại đến cực hạn sẽ có ích lợi rất lớn.
Giờ khắc này, thậm chí Tô Vũ có chút hoài nghi bản thân.
Liễu Văn Ngạn và Bạch Phong từng nói, Tô Vũ có sự kiên trì, Triệu Lập cũng nhận xét, ông thấy Tô Vũ rất cứng cỏi nên mới có tâm tư thu làm đồ đệ, chính Tô Vũ cũng tưởng thật.
Nhưng hiện tại... Ta thật sự xứng đáng với những lời đánh giá trên ư?
Tô Vũ nằm rạp trên mặt đất, hoài nghi nhân sinh, hắn cảm thấy mình sắp đau tới chết rồi, thật sự có người chịu được đến cực hạn sao?
"Quyển sách này không gạt ta đấy chứ?"
...
Cùng lúc đó.
Bạch Phong vừa ăn cơm vừa cầm máy truyền tin nhắn: "Không cần để ý đến hắn, ném đến phòng thí nghiệm để tự chơi rồi! Ngươi đừng lo, nếu ngươi không yên lòng thì tự đi xem đi..."
"Sư huynh, đây là đồ đệ của ta, không phải của ngươi, ngươi gấp cái gì!"
Bạch Phong
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/van-toc-chi-kiep/1816667/chuong-215.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.