Chương trước
Chương sau
"Ngươi thật là..." Hạ Hổ Vưu bất đắc dĩ, "Những tin tình báo này đều tốn tiền đó, được rồi, được rồi, miễn phí cho ngươi mấy lần, lần sau còn hỏi ta mấy chuyện này ta thật sự sẽ thu phí đấy!"
Nói xong, Hạ Hổ Vưu nhỏ giọng thì thào: "Đây cũng là ân oán của thế hệ trước, nghiêm ngặt mà nói thì là sự tình từ thời phủ trưởng đời thứ năm! Bất quá 50 năm trước phát triển tới đỉnh phong, thậm chí thiếu chút nữa đã ảnh hưởng đến toàn bộ học phủ..."
"Cụ thể quá trình ra sao ta thật sự không biết, người năm đó cũng giữ kín như bưng! Chỉ biết là Liễu Văn Ngạn chấp giáo khi xưabị đuổi rời khỏi học phủ, không chỉ một mình ông mà còn có không ít thiên tài của thế hệ trước đều bị đuổi đi!"
Giọng nói của Hạ Hổ Vưu càng lúc càng nhỏ: "Năm đó dung hợp thần văn, đa thần văn cực kỳ lưu hành trong học phủ. Ở thời phủ trưởng đời thứ năm, mấy hệ này mới là hệ chính của học phủ! Chu phủ trưởng đều thuộc về phe phái đơn thần văn, dĩ nhiên, đơn thần văn không phải nói tức là chỉ có một thần văn, miễn là ít hơn 10 cái thì được rồi..."
"Nghe nói trong giai đoạn của phủ tưởng đời thứ năm, bọn họ bị chèn ép lợi hại, hoặc là nói không phải chèn ép, mà là cảm thấy thần văn phác họa ra không nhiều đều là phế vật, cung cấp tài nguyên không nhiều. Cuối cùng kết quả hết sức thảm hại, đa thần văn gây ra rủi ro, một nhóm thiên tài đều bị phế bỏ, thế là phe của bọn họ chuyển thân mà lên... Ngươi biết đó, liên quan đến ân oán nhiều năm thì hai phía có thể hòa hảo như lúc ban đầu được sao?"
Tô Vũ đại thể là đã nghe hiểu, năm đó Chu phủ trưởng thuộc phe ít thần văn nên vị này bị xem như phế vật, trong thời kì của phủ trưởng đời thứ năm họ một mực bị áp chế, hoặc là nói bị gạt bỏ.
Kết quả là phe đa thần văn lại tiêu đời, thiên tài bị phế đi, Chu phủ trưởng bên kia vùng lên, đương nhiên sẽ không khách khí với phe đa thần văn rồi.
"Chu phủ trưởng... tức là Chu Minh Nhân phủ trưởng sao?"
Tô Vũ thì thào một tiếng, từng manh mối xâu chuỗi lại với nhau, rất nhanh hắn đã suy luận ra một chút sự tình.
Suy nghĩ lại một chút lời mà Hạ Hổ Vưu vừa mới nói, phe phái của người ta hơn nghìn người, nhà ngươi thì chỉ có 5 người!
Tô Vũ dở khóc dở cười, thật là thảm.
Xem ra cái gọi là "Hệ dung hợp đa thần văn" có khi chẳng bằng được Đúc Binh hệ, Đúc Binh hệ còn có một đám người cơ đấy.
50 năm trước, thiên tài bị đuổi đi...
Tô Vũ nghĩ đến Liễu Văn Ngạn, trong lòng thầm ngẫm nghĩ, lão sư năm đó cũng là thiên tài sao?
Bị đuổi khỏi học phủ?
Nếu đã như vậy, những năm này vì sao ông ấy còn một mực ở trong học phủ bồi dưỡng học viên?
Ông không hận Văn Minh học phủ à?
Hay là nói, trong đó có một số việc mình căn bản không hiểu rõ?
Nghĩ nhiều đâm ra đau đầu, Tô Vũ liền không suy nghĩ thêm nữa.
Những việc này, Hồng lão và Bạch Phong phải quan tâm lo lắng, mình bây giờ còn chưa có tư cách để mà bận tâm. Hắn chẳng qua là lo lắng cho mình sẽ bị một chút liên lụy, chậm trễ việc tu luyện mà thôi.
Bất quá nhìn Bạch Phong còn sống rất tốt, Tô Vũ lại không lo lắng quá nữa.
Hai bên khả năng là sẽ có đấu tranh, bất quá Bạch Phong có thể sống sót, còn trở thành trợ giáo thiên tài, Tô Vũ tự nhiên cũng sẽ không thua kém.
...
Buổi chiều ngày hôm ấy, Tô Vũ liền bắt đầu nghỉ ngơi dưỡng sức.
Khôi phục nguyên khí, mở ra sách họa Vạn Thạch cảnh.
Tinh huyết Vạn Thạch cảnh được thôn phệ, một khi sách họa không hấp thu thì hắn sẽ bị trọng thương.
Thông thường Thiên Quân cảnh chỉ có thể thôn phệ tinh huyết của Thiên Quân cảnh để tu luyện.
Huống chi Tô Vũ còn chưa phải Thiên Quân, chẳng qua mới chỉ là Khai Nguyên.
Nếu sách họa không hấp thu tinh huyết Vạn Thạch, hắn sẽ gặp phiền phức lớn, năng lượng của tinh huyết quá cường đại, có thể sẽ trùng kích toàn thân, không tới mức bạo thể nhưng trọng thương là điều hiển nhiên.
Một mực chờ đến tối, tâm tình Tô Vũ mới yên tĩnh trở lại, nhìn tinh huyết Thiết Dực điểu Vạn Thạch cảnh trước mặt, hắn rơi vào trầm tư.
5 giọt tinh huyết đều là máu của Vạn Thạch sơ kỳ.
Còn chuyện nó là nhất trọng hay tam trọng thì không dễ phán đoán, tinh huyết ở trong tiểu cảnh giới có năng lượng ba động không sai biệt lắm, trừ phi người chế tạo đánh dấu, bằng không người bình thường cũng phân biệt không được.
"Hy vọng là Vạn Thạch nhất trọng..."
Tô Vũ cũng không chờ mong là tam trọng, nhất trọng thì sẽ tốt hơn.
Tam trọng, dùng thực lực của hắn và cường độ thân thể bây giờ thì cũng chưa chắc có thể tiếp nhận.
Mặc kệ là thực lực bùng nổ, hay là tốc độ thu nạp nguyên khí đều có chút khó mà chịu đựng được.
Nhất trọng thì cũng có thể thử một chút.
Thầm nghĩ mấy chuyện này, sau một khắc, Tô Vũ cắn răng, cầm lấy cái bình đổ ra một giọt tinh huyết, trực tiếp nuốt xuống!
"Ầm!"
Lực lượng tinh huyết tràn vào cơ thể liền bạo phát.
Một cỗ lực lượng cường đại ở trong người hắn cấp tốc va chạm, trong chốc lát, Tô Vũ liền cảm giác thân thể sắp sửa nổ tung, trên da xuất hiện từng vết máu đỏ tươi.
Sau một khắc, luồng sức mạnh mạnh mẽ này đột nhiên biến mất!
Trong đầu Tô Vũ, sách họa màu vàng kim hơi hơi lóe lên một cái.
Sắc mặt Tô Vũ đỏ bừng, kịch liệt thở dốc, tinh huyết Vạn Thạch trong nháy mắt bùng nổ lực lượng, đối với hắn vẫn mang tới áp lực quá lớn.
...
Cùng lúc đó.
Tu Tâm các, trong một khu trạch viện.
Vạn Thiên Thánh đang xem sách, bỗng nhiên tầm mắt nhìn về phía Dưỡng Tính viên, khẽ ngưng lông mày, lẩm bẩm: "Đây là lực lượng gì bùng nổ vậy?"
Sau một khắc, trong tay ông vẫn cầm lấy sách, người đã vọt qua xuất hiện ở vùng trời Dưỡng Tính viên.
Tầm mắt ông nhìn quanh một vòng, rất nhanh đã trông về phía tòa nhà số 3.
"Tân sinh, Tô Vũ ư?"
"Thôn phệ tinh huyết Vạn Thạch để tu luyện?"
"Lực lượng thần văn đặc thù sao?"
"Liễu Văn Ngạn đã truyền thừa thần văn kia cho hắn chăng?"
Vạn Thiên Thánh thì thào một tiếng, không quá chắc chắn, hệ dung hợp đa thần văn có nghiên cứu rất sâu đối với thần văn, cũng hết sức thần bí, từ khi năm mươi năm trước đuổi người dẫn đầu hệ này là Liễu Văn Ngạn, hệ dung hợp đa thần văn kỳ thật đã suy bại.
"Tô Vũ..."
Tối thượng đẳng thiên tài, Vạn Thiên Thánh sẽ không hoàn toàn không chú ý, giờ phút này, ông lại có nhiều hơn mấy phần coi trọng.
Liễu Văn Ngạn đưa không ít người tới, nhưng những năm qua vẫn luôn không có biến cố gì.
Đêm nay, Khai Nguyên cảnh Tô Vũ lại thôn phệ tinh huyết Vạn Thạch để tu luyện, chuyện này rất đặc biệt!
Vừa rồi năng lượng dao động trong nháy mắt, không phải tinh huyết lực lượng mà là một loại lực lượng khác, cực kỳ đặc biệt cho nên ông mới có thể quan tâm mà đến.
"Thần văn đặc thù sao?"
"Hay là sau khi dung hợp thần văn?"
"Hay lại là thứ khác?"
Vạn Thiên Thánh rơi vào trầm tư, sau một khắc, ông mới cười khẽ, nhẹ nhàng lướt đi.
Đa thần văn nhất hệ những năm qua một mực im ắng, lần này chẳng lẽ chuẩn bị bùng nổ trở lại sao?
Bùng nổ một thoáng cũng tốt, ông cũng hi vọng thấy nhất hệ này có thể bùng nổ trở lại, trầm mặc quá lâu, nếu còn tiếp tục yên lặng nữa thì nó cũng sẽ bị hủy diệt.
Còn về phần Tô Vũ... về sau ông sẽ quan sát nhiều hơn một chút là được.
Nếu liên quan đến viên thần văn kia thì chính mình mà nhúng tay lung tung vào, Hồng Đàm biết được chỉ sợ sẽ không từ bỏ ý đồ.
Hồng Đàm, Ngô Nguyệt Hoa, cùng với vài vị Các lão khác đều đang chú ý tới Liễu Văn Ngạn.
Mặc dù hiện tại Liễu Văn Ngạn không ở tại học phủ, nhưng năm đó ông thân là người dẫn đầu, không ít người vẫn đang chờ ông trở về, lúc này mình cũng không có tâm tư đấu với bọn họ, cứ để đám Chu Minh Nhân hao tâm tổn trí đi thôi!
- ----
Cám ơn đạo hữu Alice_Shangrila đã ủng hộ và viết đề cử động viên tại hạ nha, ấm lòng ghê luôn, bộ này có mình tại hạ làm nên cũng hơi căng, thấy thông báo đạo hữu ủng hộ xong lên tinh thần hẳn hehe, hôm nay miệt mài múa phím được nhiêu đây chương, xem như quà đáp lễ, đạ tạ đa tạ!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.