Cùng một thời gian ấy.
Đám Chu Tuệ dồn dập nhìn về phía Tô Vũ, đầy mặt tỏ vẻ kinh ngạc.
Nam Nguyên Tô Vũ!
Là hắn sao?
Chu Tuệ và Lưu Khả cũng đã đoán được, mấy học viên khác thì vẫn không nghĩ tới.
Nhưng mà hiện tại nghe Lưu Hạ nói thế, ánh mắt mọi người nhìn về phía Tô Vũ đều trở nên khác thường.
Lưu Khả lo lắng hỏi: "Tô Vũ, ngươi là Tô Vũ mà y nói đến à?"
Tô Vũ mỉm cười, thẳng thắn gật đầu chứ không phủ nhận.
"Vậy ngươi... Ngươi..."
Lưu Khả không biết nên nói cái gì, nhỏ giọng lẩm bẩm: "Ngươi đắc tội y thì thảm rồi."
Tô Vũ cười đáp: "Ta cũng đâu biết y là ai, làm sao lại đắc tội thảm rồi?"
Lưu Khả thấp giọng nói: "Lời y vừa mới nói, nếu những thiên tài yêu nghiệt nghe thấy thì chẳng phải sẽ tìm ngươi gây phiền toái sao..."
Tô Vũ bật cười: "Chỉ bởi vì một câu của y liền tới tìm ta gây phiền toái? Vậy những người này không phải yêu nghiệt mà là kẻ ngu, đối phó với kẻ ngốc... ta cảm thấy ta vẫn có cách!"
Tô Vũ lắc đầu, vẫn tươi cười như cũ: "Yêu nghiệt chân chính sẽ không tới tìm ta gây phiền toái, mà là tìm Lưu Hạ kìa! Tầm mắt cao bao nhiêu thì năng lực sẽ lớn bấy nhiêu, nếu thật sự muốn đến tìm ta thì không thể coi là yêu nghiệt, cùng lắm thì có chút căn cơ cơ sở thôi, dạng người ấy thì ta không sợ."
Hắn rất nghiêm túc nói ra lời này.
Nếu là bởi vì Lưu Hạ châm ngòi mấy câu liền đến tìm một kẻ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/van-toc-chi-kiep/1816641/chuong-189.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.