Tô Vũ vội vàng tính toán một thoáng, xem thử bản thân vất vả tích lũy công huân đã được bao nhiêu.
Vạn Tộc ngữ, hắn chỉ lấy được 18 điểm tích lũy.
Lần trước làm nhiệm vụ thu về 10 điểm tích lũy.
Sát hạch đứng thứ nhất, tổng cộng có thêm 40 điểm công huân, bất quá trong đó 20 điểm là khen thưởng thêm, không tính vào tích lũy.
Như vậy tổng cộng là 48 điểm tích lũy, lần này giết Vạn Tộc giáo, hắn cũng được ban thưởng, ước chừng trên 40 điểm, vậy là gần tiếp cận 90 điểm tích lũy.
Tô Vũ âm thầm nhẹ nhàng thở ra, còn may là điểm tích lũy vất vả của hắn tương đối nhiều.
Dù cho cần phải tích lũy trăm điểm công huân thì hắn cũng đã sắp đạt được tiêu chuẩn.
Học phủ làm như thế, kỳ thật cũng là cho học viên của gia đình bình phàm cơ hội, tất cả mọi người đều cần tích lũy công huân, cơ hội tiến vào bí cảnh thật ra là như nhau, dù cho đại gia tộc không thiếu điểm nhưng nếu tích lũy không đủ thì cũng không có cách nào tiến vào.
Tích lũy đủ rồi, dù là học viên của gia đình bình phàm thì cũng có thể tự thân kiếm ra điểm để tiến vào bí cảnh.
"Quy tắc được đặt ra thật ra là hạn chế thành viên của những đại gia tộc kia..."
Tô Vũ có chút hiểu rõ, ở trong học phủ kỳ thật chủ yếu vẫn là do bản thân tự cố gắng, bối cảnh gia tộc dĩ nhiên có ích, thế nhưng không hề lớn như tưởng tượng, quy định đặt ra đã làm yếu đi mức
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/van-toc-chi-kiep/1816634/chuong-182.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.