Chương trước
Chương sau
Đại Hạ Văn Minh học phủ.
Chuẩn bị cho học viên mới sắp nhập học, công việc ở Văn Minh học phủ cũng bắt đầu bận rộn hẳn lên.
Trong học phủ, bầu không khí náo nhiệt hơn bình thường rất nhiều.
Các học viên tới lui vội vàng, nhóm chấp giáo cũng bù đầu khắp chốn.
Cộng thêm năm nay mở ra lớp huấn luyện vạn tộc, lại càng có thêm nhiều việc.
Dưới sự náo nhiệt lại ẩn giấu đi chút sóng gió.
...
Tu Tâm các.
Trong lầu các nguy nga, một cuộc tranh luận lại nổi lên.
Nương theo lời Vạn Thiên Thánh vừa nói ra, trong nháy mắt đã có người phản đối kịch liệt: "Ta không đồng ý! Vạn Thiên Thánh, rốt cuộc thì ngươi muốn làm cái gì?"
Có Các lão nổi giận quát lớn: "Ngươi muốn phản bội nhân tộc?"
"Mở ra viện huấn luyện vạn tộc thì cũng thôi đi, còn muốn mở luôn bí cảnh, ngươi dứt khoát dẫn bọn hắn tới Cầu Tác cảnh học luôn cho rồi, chẳng phải là sẽ tốt hơn sao?"
Vạn Thiên Thánh thản nhiên đáp: "Tới Cầu Tác cảnh cũng chưa chắc là không có khả năng."
"Ngươi!" Vị Các lão râu tóc bạc trắng kia tức sùi bọt mép, giận dữ quát: "Ngươi muốn phản nhân tộc!"
"Vạn mỗ cũng chưa từng nói như vậy." Vạn Thiên Thánh bình tĩnh đáp: "Ta đã nói, biết người biết ta, trăm trận trăm thắng! Nếu không trả giá đắt thì các tộc sao có thể giao thứ quan trọng cho chúng ta, sao có thể bán mạng vì chúng ta?"
"Chỉ nghĩ tới thu hoạch mà không muốn trả giá, như vậy sao được?"
Vạn Thiên Thánh rất bình tĩnh, "Mở ra một chút bí cảnh cho họ, cái này sao có thể gọi là phản bội? Dù cho thật sự bồi dưỡng ra cho họ vài vị cường giả thì có sao?"
"Vạn Thiên Thánh, ngươi nghĩ hay lắm!" Có người lạnh lùng nói: "Ngươi phải biết, không phải tộc ta thì trong lòng ắt nghĩ khác! Ngươi muốn bồi dưỡng một vài cường giả, trở thành trụ cột vững vàng của các tộc, sau đó phụng dưỡng nhân tộc... Ta chỉ có thể nói rằng ngươi đã đánh giá quá thấp lòng người!"
"Đến lúc đó, bọn hắn quyền cao chức trọng, còn sẽ để ý tới ân huệ mà năm đó nhận được từ nhân tộc sao?"
Vạn Thiên Thánh thản nhiên nói: "Dù chỉ một người nhớ ân tình, liền có khả năng kéo về một tộc, cớ sao lại không làm?"
"Hừ!" Có vị Các lão quát lạnh: "Vậy ngươi cũng không nghĩ thử xem, khi vạn tộc bồi dưỡng được một vị cường giả, nhân tộc liền thiếu đi một vị, cường giả vạn tộc đánh giết cường giả Nhân tộc, hậu quả này người nào sẽ gánh chịu?"
Vạn Thiên Thánh kinh ngạc hỏi ngược lại: "Chẳng lẽ không cho học viên vạn tộc tài nguyên thì chính bọn họ sẽ không có sao? Chẳng lẽ cho học viên nhân tộc tài nguyên, thì họ nhất định có khả năng trở thành cường giả à?"
"Lời lẽ sai trái!"
"Vạn Thiên Thánh, ngươi rắp tâm bất chính!"
"..."
Mọi người ai ai cũng đều giận dữ mắng mỏ.
Vạn Thiên Thánh thở dài: "Chư vị chớ nóng vội! Đừng hơi một tí đã giãy nảy lên, ta vẫn chưa nói xong, các ngươi đã gán cho ta là tạo phản, là phản bội, cần gì phải thế chứ?"
Vạn Thiên Thánh lắc đầu rồi lại thở dài: "Dẫu sao nếu chúng ta đánh đổi nhiều thì cũng có thể được một chút hồi báo. Trên Chư Thiên chiến trường chút chủng tộc này có thể cung cấp cho chúng ta tư liệu. Mặt khác, bên phía Vạn Tộc giáo có nắm giữ một chút giáo phái, nếu có thể làm việc cho ta thì sẽ mạnh hơn so với riêng lẻ chỉ vài người nằm vùng nhiều."
"Còn có, ngàn vàng khó cầu được thiên tài, năm nay cứ thử vận hành, nhóm học viên vạn tộc đầu tiên một khi đạt được nhiều chỗ tốt, bồi dưỡng được cường giả, thì các tiểu tộc phía sau cũng sẽ có cân nhắc."
"Đi theo nhân tộc thì sẽ có thịt ăn! Cớ sao mà không làm!"
"Chỉ khi nào nhóm học viên đầu tiên mà chúng ta đều không thể mang tới cho họ ích lợi gì... Nói thật, nếu là như vậy, vạn tộc đều đang nhìn, tiểu tộc đều đang do dự, lúc này bọn hắn còn muốn tới nữa không?"
Vạn Thiên Thánh lắc đầu, "Sẽ không đâu, đắc tội với các cường tộc nguy hiểm, đi tới nhân tộc mà kết quả lại chẳng khá khẩm gì, có ai thấy vui lòng? Tiểu tộc tiếp tục lay động không ngừng, thời khắc mấu chốt thậm chí còn có thể cắn ngược lại nhân tộc... Trên thực tế, chỉ cần chúng ta tốn hao một chút là có thể giải quyết hết chút nguy hiểm ấy."
Ông vừa dứt lời, trong lầu có một vì Các lão lạnh lùng lên tiếng: "Nếu Vạn Thiên Thánh ngươi coi trọng học viên vạn tộc như thế, vậy cũng không thể nặng bên này nhẹ bên kia! Những tài nguyên đó cũng không phải tự dưng mà có, ngươi đã tình nguyện cho học viên vạn tộc thì dứt khoát cho nhiều một chút, nếu đã mở cửa với vạn tộc thì lại cho các học viên khác đi vào bí cảnh luôn đi!"
Vạn Thiên Thánh thản nhiên đáp: "Có gì mà không thể! Bất quá nếu bí cảnh mở ra, mỗi lần đều cần hao phí hàng loạt tài nguyên, mở ra cho học viên vạn tộc thì bọn họ phải tự bỏ tiền, các ngươi muốn mở thì cứ tự bỏ tiền túi ra mà mở là được!"
"Được, một lời đã định!" Các lão vừa lên tiếng cấp tốc quyết định, bọn họ sớm chỉ hy vọng có thể mở ra thêm vài bí cảnh cao cấp, lần này nếu Vạn Thiên Thánh đã đáp ứng, vậy thì lại càng dễ hơn nhiều.
Trong đám người, một vị phụ nhân trung tuổi vẫn luôn không nói lời nào, giờ phút này mới lười biếng cất giọng: "Mở ra bí cảnh cao cấp sao? Như vậy đi, hệ của chúng ta muốn 10 suất, đúng thế, không bỏ tiền thì bỏ người."
Lời này vừa nói ra, vị Các lão vừa mới nói chuyện kia trong nháy mắt đã giận dữ quát: "Ngô Nguyệt Hoa, ngươi có ý gì?"
Phu nhân lười biếng nói: "Có ý gì ư? Ta nói không đủ rõ à? Các ngươi bỏ tiền, ta bỏ người, bí cảnh mở ra thì ta muốn phái người đi vào, đơn giản là như vậy, ngươi điếc hay sao mà nghe không hiểu?"
Vẻ mặt lão giả âm trầm, "Ngươi bỏ ra đủ bảo vật, ta sẽ cho phép người của ngươi tiến vào!"
Phu nhân nhún vai, "Không có tiền, không có tài nguyên, không có điểm công lao! Có thì cũng bị mất hết rồi! Không tin ngươi hỏi họ Vạn xem ta có mấy thứ đó hay không?"
"Vậy thì đừng mơ!" Lão giả cự tuyệt, không muốn bỏ ra gì mà đòi phái người tiến vào, có nằm mơ cũng không được.
Ngô Nguyệt Hoa xem thường vị lão giả râu bạc nọ, cười nhạt phản pháo: "Vậy thì thôi không vào, những bí cảnh ấy đâu phải là của các ngươi! Đó là do nhiều đời Văn Minh sư truyền thừa, có cái là do lão sư, sư thúc, sư tổ của ta lưu lại... Đúng rồi, còn có phủ trưởng đời thứ tư và thứ năm để lại nữa..."
Ngô Nguyệt Hoa bình tĩnh tự nhiên nói tiếp: "Nếu người của ta không thể đi vào, vậy thì tất cả đừng mong bước vào! Ai dám đến đó... Ha ha, bí cảnh chó má, tự các ngươi đi mà chơi!"
Nói xong, bà lại liếc qua nhìn Vạn Thiên Thánh đang xem trò vui, cười lạnh: "Các ngươi có tiền có thế, chúng ta chẳng có gì cả, nếu đã không có thì chân đất cũng chẳng sợ mang giày! Những năm qua, các ngươi chèn ép chúng ta quá đáng, hiện tại lại ỉ ôi với lão nương, nằm mơ đi!"
"Thật sự cho rằng không ai trị được các ngươi à?" Ngô Nguyệt Hoa hô một tiếng, đập cho cái bàn nổ tung, "Ta nói thẳng luôn! Người của ta không vào được, ai cũng đừng hòng đi vào! Vạn tộc, phe phái, tương lai học phủ cái gì chứ.. Ta là nữ nhân, không quan tâm những thứ kia!"
"Đừng ép ta nổi giận, làm lão nương nổi giận thì một dao cắt đứt! Lão nương đã sớm nghĩ kỹ rồi, thần văn, thần đan hay thần phù... toàn bộ đều rời khỏi Đại Hạ Văn Minh học phủ. Đại Chu, Đại Minh học phủ đã sớm mở ra cái giá trên trời chờ chúng ta gia nhập!"
Ngô Nguyệt Hoa nói với thái độ vô cùng lạnh lùng: "Nếu các ngươi đã chèn ép chúng ta, vậy chúng ta sẽ tự lập một phái! Vạn Thiên Thánh, Chu Minh Nhân, các ngươi kẻ xướng người hợp thì tự đi mà chơi, năm mươi năm trước chúng ta lui, năm mươi năm sau lại còn muốn ta phải lặp lại. Các ngươi cho rằng ta là đồ đần độn như Liễu Văn Ngạn à, vì đại nghĩa, tương lai chó má gì đó nên mới nhượng bộ các ngươi?"
Bà vẫn tiếp tục nói đầy hùng hồn: "Lời này ta đặt ở đây, nếu các ngươi dám bỏ chúng ta để ăn một mình, vậy thì một đao cắt đứt cho xong. Ta sẽ triệu tập các phe phái Văn Minh sư của Đại Hạ phủ chuyển tới đầu nhập Đại Minh phủ, lại mở một viện mới, xem ai đấu được với ai!"
"Ta đi!" Dứt lời, Ngô Nguyệt Hoa trực tiếp cất bước rời đi.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.