Tiếp đó ông không nhìn Tô Vũ nữa mà là nhìn về phía các học viên khác, có người còn đang khóc rống.
Lão giả nhìn một hồi, thanh âm không lớn nhưng lại thừa sức truyền khắp bốn phương: "Đây là chuyện mà các ngươi không sớm thì muộn phải trải qua!"
"Mặc dù chuyện xảy đến trước thời hạn một chút, nhưng các ngươi đã bước vào cao đẳng học phủ thì đây là việc nhất định sẽ trải qua, có thể còn sẽ tàn khốc hơn rất nhiều!"
"Đồng học, chấp giáo, chiến hữu, bằng hữu, người yêu... Khả năng sẽ có một ngày, bọn hắn đều sẽ hy sinh ngay trước mặt các ngươi!"
Lão giả chậm rãi nói: "Con đường của cường giả hết sức cô độc, hết sức đau xót!"
"Nếu như không thể thừa nhận, vậy thì hãy từ bỏ ngay bây giờ đi."
"Tử vong về sau sẽ bám theo các ngươi, tới Chư Thiên chiến trường sẽ chết, chấp hành nhiệm vụ sẽ chết, tu luyện sẽ chết, từ yếu đến khi mạnh lên, từng bước một, tử vong một mực sẽ bám lấy các ngươi..."
"Hôm nay, chẳng qua là chỉ là chút khai vị mà thôi."
Lão giả nói khẽ: "Thút thít cũng vô dụng, nhu nhược cũng vô dụng! Hiện tại các ngươi có thể từ bỏ. Không muốn từ bỏ, vậy thì phải kiên cường!"
Trong lúc lão giả làm công tác tư tưởng cho các học viên thì ở bên kia, Hạ Binh đang chỉ huy Thành vệ quân quét dọn chiến trường.
Giờ phút này, vết thương trên người y vẫn không ngừng chảy máu.
Nghe lão giả nói xong, Hạ Binh mới ngẩng đầu, nhìn về phía mọi người, giọng điệu cực kỳ lạnh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/van-toc-chi-kiep/1816619/chuong-167.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.