Chương trước
Chương sau
Thiên Thủy đường chủ hít sâu một hơi, ý chí lực phát ra bao phủ viện nhỏ, để phòng bị Đằng Không cảm giác được.
Chiến giả mặc dù không tu ý chí lực, bất quá nếu đã đến Đằng Không thì ý chí lực cũng sẽ tự động tăng trưởng, có lẽ không bằng Văn Minh sư nhưng để che lấp hành tung thì vẫn đủ.
"Huyết Ngạc..."
Lão giả căm tức nghiến chặt răng khi nhắc đến cái tên kia, cái tên Huyết Ngạc đó và lão không hợp nhau, thế mà gã ra lệnh cho lão ra tay với Nam Nguyên, còn bản thân gã thì lại không đến.
"Là muốn để ta làm mồi nhử sao?"
Trong lòng lão giả có chút lo lắng, nhưng mà Huyết Ngạc là Lăng Vân, dù muốn hay không thì lão giả vẫn phải nghe theo lệnh.
Bất quá lão cũng đã quan sát thật lâu, lân cận Nam Nguyên không thấy có dấu hiệu người mai phục.
"Đánh một kích rồi lập tức rút đi!"
Lão giả đã có quyết định, mệnh lệnh của Huyết Ngạc lão không thể không nghe, bất quá chỉ cần xuất thủ là đã coi như hoàn thành nhiệm vụ, tiếp đó lão sẽ cấp tốc rút lui, lão đã là Đằng Không lục trọng, chỉ cần không ôm tâm tư diệt sát vị Long Võ vệ Đằng Không kia thì muốn rút lui vẫn rất đơn giản.
"Huyết Ngạc, ngươi muốn để ta thu hút hỏa lực, chính ngươi ở sau mưu lợi sao?"
Lão giả suy đoán kế hoạch tiếp theo của Huyết Ngạc, thế nhưng hiện tại lão không còn thời gian để nghĩ nhiều nữa, bởi vì đội xe Nam Nguyên đã sắp đến đây rồi.
...
"Sắp tới Thiên Thủy thành rồi."
Mấy chiếc xe chở học viên đã sắp chạy qua Nguyên Thủy thôn, bên người Tô Vũ, Mã thập trưởng thở hắt ra một hơi rồi nói: "Tầm nửa giờ nữa sẽ tới Thiên Thủy thành, lần này xem ra vẫn rất thuận lợi..."
Phía trước, có vài tòa nhà lớn nhỏ.
Ở nơi càng xa xôi hơn, thậm chí trong mơ hồ có khả năng thấy một tòa đại thành, dĩ nhiên là rất mơ hồ, cách nơi này phải đến chừng 30 dặm, mọi người chẳng qua là tâm lý cảm ứng, trên thực tế thì căn bản không nhìn thấy thành trì nào được.
Đúng vào lúc ấy, xe tải đi phía trước nhất bỗng nhiên truyền đến một tiếng nổ đùng.
Sau một khắc, có người hô lớn: "Lốp xe phát nổ!"
Mọi người đầu tiên là khẩn trương, tiếp đó đều nhẹ nhàng thở ra, Tô Vũ nghe thấy trong số Thành Vệ quân có người lớn tiếng hỏi: "Còn có thể cố gắng chạy tiếp được không? Đến Thiên Thủy thành thì mới có thời gian tu chỉnh tiếp!"
Đội xe dần dần ngừng lại.
Xe đi đầu bị bể bánh, những chiếc xe phía sau cũng bị buộc phải dừng theo.
"Không có cách nào chạy tiếp được, phải thay bánh xe thôi, nhanh lắm, không làm chậm trễ thời gian đâu."
Hạ Binh đang tiên phong dò đường ở phía trước, vẫn không ngừng cảnh giác quan sát tứ phía, một vị Long Võ vệ ở bên cạnh y cũng cảnh giác quan sát khắp nơi, nơi đây còn có một số ngôi nhà, giờ phút này tiếng nổ bánh xe đã thu hút không ít sự chú ý, một số cư dân đã ra khỏi nhà, hoặc lén lút núp trong nhà tò mò nhìn về bên này.
"Thập trưởng..." Vị Long Võ vệ kia nhìn quanh một hồi, bỗng nhiên thấp giọng báo cáo: "Ta cảm giác có chút gì đấy không đúng."
"Ừm?" Ánh mắt Hạ Binh nheo lại, "Làm sao vậy?"
Y còn chưa phát hiện cái gì dị thường, cộng thêm chuyện đã sắp đến nơi nên giờ phút này y mặc dù vẫn duy trì cảnh giác, nhưng trên thực tế cũng đã buông lỏng rất nhiều.
"Nam nhân nhiều lắm, quan trọng hơn là... không có trẻ con!"
Sắc mặt vị Long Võ vệ bên cạnh khẽ biến hóa, nơi này có nam có nữ, ai cũng mặc thường phục của dân chúng, nhưng mà hắn vẫn mơ hồ nhận ra có chút khác biệt, khác hoàn toàn với các địa phương đã đi qua trước đó, phụ cận đại khái có hơn mười gia đình, thế mà không nghe thấy thanh âm của trẻ con!
Đoạn đường phía trước còn có trẻ con nô đùa qua lại, nơi này thì cực kỳ an tĩnh, ngoại trừ những cư dân kia... hình như ngay cả gia súc cũng chẳng có con nào.
Vạn Tộc giáo có cả nam lẫn nữ, bất quá khi hành động tuyệt đối không thể có trẻ em tồn tại.
Sau một khắc, Hạ Binh tỉnh ngộ trong nháy mắt, y giật nảy mình vì bản thân lại ngu ngốc không nghĩ tới điểm này.
Không kịp thời gian cho y tự trách, Hạ Binh mau chóng quát lên: "Có địch, kết trận!"
Hạ Binh vừa dứt lời, đám dân chúng vừa mới rồi còn đang vây xem bỗng nhiên dồn dập bùng nổ!
Ầm ầm một tiếng!
Một chiếc xe tải đậu ven đường trực tiếp bị người ta dùng đao bổ ra một vết nứt, tiếng kêu sợ hãi truyền ra!
Hạ Binh vừa muốn đi tiếp viện, sau một khắc, bên người y đột nhiên xuất hiện một cái bóng, một kích đánh thẳng về phía y!
Bịch một tiếng, trường đao cùng kiếm sắt va chạm, xe tải nơi Hạ Binh đứng trực tiếp vỡ nát.
Các vị Long Võ vệ khác cũng rất nhanh đã bị kẻ địch đột nhiên xông ra cuốn lấy, Hạ Binh liên tục rút lui, nổi giận gầm lên một tiếng, một lần nữa đánh tới thân ảnh trên không.
Bị tập kích!
Cho đến lúc này, mọi người của Nam Nguyên mới thanh tỉnh lại, ai cũng có chút không dám tin, đối phương dám ở nơi đây mà tập kích bọn họ.
...
Ngay trong nháy mắt khi đám Hạ Binh bị tấn công, chiếc xe chở Tô Vũ cũng bị người tập kích.
Một vị Vạn Thạch mang theo vài vị Thiên Quân mau chóng xông ra. Thập trưởng Thành Vệ quân gầm lên một tiếng, mang theo những người khác cấp tốc nhảy xuống xe, hai bên đối đầu mà chém giết.
"Bảo vệ các xe!"
"Học viên không nên chạy loạn, nhanh cử vài người bảo vệ xe số 3!"
"Đội 7 bảo hộ xe số 7!"
Tiếng quát lớn của Thành Vệ quân Bách phu trưởng truyền đến, đối phương tới không nhiều, then chốt ở chỗ sau khi các học viên bị tập kích thì đã có vài người chạy loạn, một khi chạy ra khỏi vòng bảo hộ, thì đám học viên Khai Nguyên cảnh này cơ hồ là chắc chắn phải chết.
Tô Vũ không tham chiến, thấy bên này còn có thể chống cự, không nói hai lời đã nhảy xuống chạy về phía xe số 1.
Tên ngốc Trần Hạo còn ở bên kia!
Hắn mặc quần áo của Thành Vệ quân nên cũng không phải là mục tiêu tấn công chủ yếu của Vạn Tộc giáo, trên đường chạy đi, một tên Thiên Quân cảnh thấy Tô Vũ chạy tới, gã vừa muốn ra tay ngăn cản thì trước mắt bỗng nhiên hoa một cái, trời đột ngột tối om!
Đây cũng là huyễn cảnh gần đây Tô Vũ nghĩ ra được, trời tối!
Mắt đối phương tối sầm lại, còn chưa kịp phản ứng, Tô Vũ đã bổ ra một đao, phập một tiếng, thân thể đối phương tách ra!
Tô Vũ đã nuốt một giọt tinh huyết!
Đến lúc này, hắn nào dám ẩn giấu quân bài gì nữa.
Phối hợp với thần văn, Tô Vũ bộc phát ra năng lực Thiên Quân thất trọng, Lôi Nguyên đao lại là huyền giai võ kỹ, giết vài tên Thiên Quân như gã mới rồi cũng quá dễ dàng.
Sau khi bổ một đao chém chết một vị Thiên Quân, Tô Vũ cũng không lưu lại mà cấp tốc chạy về phía xe số 1.
Các chiếc xe trong đội cách nhau không xa.
Thành Vệ quân và Long Võ vệ đang lo chống cự cường địch, thực lực của giáo chúng Vạn Tộc đột kích giết học viên không mạnh, Vạn Thạch cảnh cơ hồ đều đang đối phó với Thành Vệ quân cùng Long Võ vệ, Thiên Quân cảnh giết học viên đã dư xài.
Rất nhanh, Tô Vũ thấy được xe tải số 1.
Giờ phút này, đám Trần Hạo cũng đều cầm binh khí trong tay, có người sợ hãi, có người khóc thút thít, bất quá tiếng thét chói tai thì cơ hồ không có.
Ít nhiều gì đều là học viên tinh anh, so với học viên khác vẫn bảo trì bình tĩnh hơn một chút.
Bên ngoài, Thành Vệ quân còn đang ngăn cản, cũng chưa rơi vào thế yếu, vậy nên các học viên cũng miễn cưỡng có thể bảo trì chút trấn định.
Tô Vũ còn chưa chạy tới liền nghe thấy tiếng Trần Hạo quát: "Sợ cái gì, dám đến thì giết! Lão tử cũng không phải chưa từng giết đám súc sinh vạn tộc kia!"
Tô Vũ thấy bạn học của mình vẫn còn an toàn, không khỏi nhẹ nhàng thở ra, cũng không cởi quần áo Thành Vệ quân, Thành Vệ quân giết mấy tên giáo chúng còn có thể hiểu được, nếu bây giờ hắn chỉ là một học viên mà giết mấy tên giáo chúng thì lập tức sẽ trở thành mục tiêu công kích.
Đồ ngu cũng sẽ biết hắn chính là học viên thiên tài!
Mặc dù thân phận không tốt hơn học viên là bao nhưng Tô Vũ cảm thấy hiện tại trang phục của thành Thành Vệ quân vẫn an toàn hơn một chút.
Thấy Trần Hạo không có việc gì, Tô Vũ cũng không tới gần, quay người chạy tới hướng chiến đoàn đang chém giết phá vòng vây.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.