Tôn trưởng phòng nghe Tô Vũ nói thế liền hài lòng mỉm cười, chậm rãi gật đầu, "Tự nhận thức rõ chính mình cũng là một loại bản lĩnh! Bất quá... giao dịch kia thì quên đi! Trăm điểm công huân chúng ta bỏ ra được, xuất hiện sai lầm là do chúng ta chủ quan, đây là hậu phương mà thôi, nếu ở trên tiền tuyến mà khinh thường như vậy thì chính là toàn quân bị diệt!"
"Xem như ta mua một bài học để cho mình nhớ kỹ, lần sau không thể khinh thường người trong thiên hạ!"
Tôn trưởng phòng không cười vui vẻ nữa, y trịnh trọng nói: "Lần này là ta cân nhắc không chu toàn, trước khi đến đây không xin Văn Minh Chí sát hạch mạnh mẽ hơn, đây là trách nhiệm của ta, tiểu tử ngươi cũng đừng mong kiếm tiện nghi!"
"Về phần hai người họ..." Tôn trưởng phòng nhìn về phía hai người kia, Hoàng Thắng vội vàng lên tiếng: "Ta nghe theo ngài!"
"Vậy thì tốt, không cần thiết trốn tránh trách nhiệm, cũng đâu phải chém đầu!"
"Giết một tên Đằng Không, chẳng phải sẽ mau chóng lấy lại điểm sao!"
Tôn trưởng phòng cười cười, y lại nhìn về phía Tô Vũ, "Ngươi hết sức thông minh, dĩ nhiên, trong mắt của ta vẫn chỉ là thông minh vặt thôi, không phải đại trí tuệ! Thứ như đại trí tuệ thì ngay cả ta cũng không dám nhận là mình có, chút thông minh như vậy là đủ rồi, đủ để cho ngươi sống lâu hơn người khác."
"Việc này dừng ở đây, ngươi cầm phần thưởng của ngươi, chúng ta gánh chịu trách nhiệm của chúng ta, hạng nhất sát hạch vào Văn Minh học
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/van-toc-chi-kiep/1816589/chuong-137.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.