Chu Thiên Kỳ dù sao cũng còn trẻ, giờ phút này có chút hoảng hồn, cậu ta thấy có phụ huynh đi về phía mình thì thất kinh, vội vàng nói: "Không phải, chúng ta... chúng ta chỉ là tới làm quen với Tô Vũ..."
"Ngươi vì để làm quen người khác liền chạy tới Nam Nguyên, chúng ta bỏ ra nhiều tiền như vậy, ai trả lại công bằng cho chúng ta đây?"
Có phụ huynh tức giận gào lên: "Nếu ở Đại Hạ phủ thi không đậu thì không trách các ngươi, nếu là thiên tài của Đại Hạ phủ lại còn muốn chạy về thành nhỏ thế này thì có ý gì! Giai cấp thượng tầng lũng đoạn rồi sao?"
"Không cho những người như chúng ta một chút cơ hội được ư?"
"Con trai của ta năm nay nếu thi không đậu, trong nhà hiện tại ngay cả ăn cơm đều khó khăn, về sau phải làm sao bây giờ? Ngươi tới nuôi chúng ta à? Ngươi sẽ bồi thường tiền đúng không?"
"Các ngươi là kẻ có tiền, mấy trăm vạn coi là tiền tiêu vặt, để tiêu chơi, nhưng đó là cả đời tích cóp của chúng ta, chúng ta còn phải gánh vác lấy nợ nần, chỉ hy vọng con trai có thể thi đậu, các ngươi lại chặt đứt đường sống của cả nhà ta..."
"Các ngươi không cho chúng ta đường sống, năm nay con trai của ta thi không đậu, ta cũng không cho các ngươi đường sống!"
Vị gia trưởng này nổi giận, mà cũng không chỉ một mình hắn ta.
Sau một khắc, trong trường thi có một vài giám khảo nghe tin mà đến, tiếng xé gió vang lên không ngừng!
Bốn phía, một số thành vệ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/van-toc-chi-kiep/1816574/chuong-122.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.