Chẳng biết từ lúc nào Lưu đội trưởng đã đi tới bên cạnh Tô Vũ, y dùng tay trái dính máu loang lổ vỗ vỗ bờ vai của hắn, mỉm cười khen ngợi: "Hôm nay ngươi làm tốt lắm! Về sau ngươi chính là chiến hữu của chúng ta, đồng sinh cộng tử! Lần sau gặp cha ngươi, ngươi cứ gọi y là chiến hữu cũ cũng không thành vấn đề!"
Tô Vũ nhếch miệng, miễn cưỡng bày ra sắc mặt tươi tỉnh cho Lưu Bình Sơn nhìn, bởi vì hắn thật sự cười không nổi.
"Đừng suy nghĩ nhiều, chúng ta ăn phần cơm này, liếm máu trên lưỡi đao, sinh tử vốn là chuyện thường tình! Chết cũng không lỗ, dĩ nhiên, ngươi còn trẻ cho nên đến học phủ học tập cho giỏi, nỗ lực tu luyện, khi nào ngươi mạnh hơn thì mới càng giết được nhiều súc sinh hơn, đây mới là trách nhiệm của lứa trẻ các ngươi!"
Lưu đội trưởng nghiêm túc động viên hắn: "Đừng sợ, cũng đừng cảm thấy chúng ta thua lỗ, hai người đổi mười ba mạng, hoàn toàn đáng giá! Đến Chư Thiên chiến trường, nếu có thể giết địch mấy lần, thì đó chính là kiếm lời lớn!"
"Vạn Tộc giáo như nấm mọc sau mưa! Đại Hạ phủ năm nào mà không giết cho máu chảy thành sông!"
Lưu đội trưởng lại vỗ vỗ vai Tô Vũ, cười đầy dữ tợn, "Không muốn chết người, không muốn nhìn thấy đồng bào chết trận ở trước mặt thì phải cố gắng! Nếu ngươi là Đằng Không, vậy hôm nay sẽ không chết một ai cả, chúng ta già rồi, phế rồi nhưng ngươi còn có hi vọng và cơ hội!"
"Thành chủ già rồi, Liễu chấp giáo
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/van-toc-chi-kiep/1816542/chuong-90.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.