"Chúng ta mong muốn trước khi cụ hiện sẽ chân chính uẩn dưỡng ra thần văn có khả năng trong hiện thực chứ không phải trong biển ý chí, mà là hóa thành hiện thực, ngưng tụ làm thần binh lợi khí, thậm chí truyền thừa Vĩnh Hằng... Ngươi nói có phải là điên rồi hay không?"
Liễu Văn Ngạn tự giễu: "Chúng ta mới chỉ đạt tới giai đoạn dưỡng tính! Ý chí lực có thể mạnh bao nhiêu? Ở đây tiêu hao quá nhiều ý chí lực, thậm chí đều thương tổn tới căn bản, không phải đồ điên thì là cái gì?"
"Một đám ngớ ngẩn không biết trời cao đất rộng, đáng đời bọn hắn chết rồi, đáng đời bọn hắn bị phế rồi, đáng đời bọn hắn... bị khai trừ!"
Liễu Văn Ngạn trước đây từng nói mình bị Văn Minh học phủ khai trừ... Điều đó là sự thật.
Năm đó đám người bọn ông đều là thiên tài, nào ngờ cả đám không biết trời cao đất rộng, chịu ảnh hưởng từ phủ trưởng quá lớn, kết quả hầu như phế đi cả đời!
Nhưng những người này có tiếng vang rất lớn, thậm chí lúc ấy ảnh hưởng đến sự truyền thừa của toàn bộ Văn Minh học phủ.
Khi đó, phủ trưởng đời thứ sáu cũng ngay tại lúc này làm ra lựa chọn.
Khai trừ đám người thiên tài bọn ông!
Để bọn ông rời khỏi Văn Minh học phủ, tự sinh tự diệt, đừng ảnh hưởng đến người sau, bằng không sẽ hết sức đáng sợ, khiến cho Đại Hạ Văn Minh học phủ lại bởi vậy bị đứt đoạn truyền thừa.
Liễu Văn Ngạn không định nói cho Tô Vũ, nhưng hôm nay Tô Vũ còn đang xoắn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/van-toc-chi-kiep/1816504/chuong-52.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.