Chương trước
Chương sau
Hạ Long Võ hiển nhiên không có ý giễu cợt Chu Thiên Đạo, y vừa đi vừa nói: "Tối thiểu ca ngươi có gan dám đi thử! Nếu trăm năm trước ngươi đi Chiến trường Chư Thiên chém giết với đám Vương Giả vạn tộc, thì bây giờ ngươi đã thành Vô Địch rồi, sao đến mức khốn đốn ở bước này! Ta không học ngươi, ngươi không đáng để ta học theo!"
"..."
Hồi lâu sau, Chu Thiên Đạo mới lên tiếng: "Ngươi nói quá đơn giản, Hạ Long Võ, ta cũng muốn nhìn xem, ngươi có thể thăng cấp đến Vô Địch trong trận chiến với vạn tộc hay không! Đó là chịu chết, ngươi có hi vọng đến Vô Địch chi cảnh, hà tất vội vã chịu chết..."
"Nếu ngươi chết, Đại Hạ phủ còn ai chống đỡ? Gia gia ngươi? Hiện tại cũng không biết gia gia ngươi đang ở đâu..."
Bước chân Hạ Long Võ hơi chậm lại, y đáp: "Không sao, Nhị thúc ta còn sống, để hắn trở về là được!"
"Hắn ư? Hắn còn yếu hơn cả ta, đến lúc đó Đại Hạ phủ của ngươi có thể sẽ không còn là một trong tam đại phủ của Nhân cảnh nữa!"
"Không sao, dù sao cũng không tới phiên Đại Minh phủ của ngươi."
"..."
Chu Thiên Đạo phát hiện mình không cách nào trao đổi với Hạ Long Võ, dở khóc dở cười, nhìn thấy y muốn đi liền nói: "Ba năm sau Tinh Vũ phủ đệ sẽ mở ra, Đại Minh phủ có 10 danh ngạch, các ngươi có 20 danh ngạch, khi đó chúng ta hợp tác, thế nào?"
"Các ngươi quá yếu, không hợp tác với các ngươi."
"Hạ Long Võ!" Chu Thiên Đạo cả giận, "Ta từ xa xôi vạn dặm đến giúp ngươi, ngươi lại đối đãi với khách nhân như vậy ư? Đại Minh phủ của ta sao lại yếu? Ba năm sau, Đại Minh phủ sẽ phái những kẻ mạnh nhất đến Tinh Vũ phủ đệ! Nếu ngươi không nguyện ý hợp tác, vậy thì theo quy củ, ta đến giúp, ngươi chia cho ta một bộ thi thể Thần tộc!"
"..."
Vẻ mặt Hạ Long Võ biến sắc.
"Nếu không, hợp tác đi!"
Hạ Long Võ quay người, nhìn chằm chằm ông ta một hồi, không nhịn được mà mắng: "Vô sỉ!"
"Sao lại vô sỉ?” Chu Thiên Đạo bất đắc dĩ nói: "Chúng ta hợp tác, cũng không phải bảo ngươi bảo kê, tuy Đại Hạ phủ của ngươi rất mạnh, nhưng chúng ta cũng không yếu..."
"Hừ!" Hạ Long Võ hừ nhẹ một tiếng, một lát sau, thản nhiên nói: "Được! Nhưng nếu người Đại Minh phủ quá yếu, ta tình nguyện đưa ngươi một bộ thi thể Thần tộc! Kẻ yếu, không có tư cách hợp tác với Đại Hạ phủ ta!"
Dứt lời, Hạ Long Võ bay thẳng lên trên không.
Chu Thiên Đạo nhìn y rời đi, không khỏi thở dài, "Tiểu tử này... Ai, thật mạnh!"
Hạ Long Võ thật sự sắp bước vào một bước kia.
Trong khi ông nhìn thì có vẻ giống như y, trên thực tế lại kém xa.
Bởi vì trăm năm trước ông đã đến mức độ này, trăm năm sau vẫn không tiến thêm, trong khi trăm năm trước tiểu tử kia hẵng còn chưa ra đời.
Cái tên Hạ Long Võ ấy mỗi lần ông gặp lại thì y đều đang tiến bộ.
Khó trách lần này dám mạo hiểm như vậy, nghênh chiến Thần tộc tại Đại Hạ phủ, một trận chiến đánh giết năm cường giả Thần tộc.
Dù cho Thiên Nghệ Thần tộc rất mạnh, lần này cũng phải xót xa.
Chết năm đại cường giả không nói, ngay cả Thiên Nghệ thần giáo cũng bị nhổ tận gốc.
...
Chiến sự Đại Hạ phủ, không ai biết.
Ngũ đại Thần tộc và giáo chủ Thiên Nghệ thần giáo chết, kẻ biết không đến mấy người.
Tin tức này quá cao cấp, không phải là thứ mà bọn họ có thể biết.
Thành chủ, Liễu Văn Ngạn và những cường giả khác đang thương thảo việc tiêu diệt toàn bộ Vạn Tộc giáo ngoài thành, những chuyện này cũng không có quan hệ gì với Tô Vũ.
Hiện tại Tô Vũ đang cùng Trần Hạo trốn ở nơi hẻo lánh kiểm kê lại thu hoạch của bản thân.
"A Vũ, có phải chúng ta sắp phát tài rồi không?"
Trần Hạo bày thu hoạch ra trước mặt, vô cùng kích động, "A Vũ, ngươi nói những người kia ra cửa mang nhiều đồ như vậy làm gì?"
"Người Vạn Tộc giáo không tin ai cả, thường xuyên di chuyển, không có chỗ ở cố định, đương nhiên đồ tốt phải mang theo bên người, chẳng có gì lạ."
Tô Vũ không cảm thấy chuyện này kỳ quái.
Chém giết cao tầng Vạn Tộc giáo, có đôi khi thu hoạch rất ít, bởi vì bình thường cao tầng đều có nơi ở cố định, ẩn núp rất sâu.
Nhưng đám người tầng dưới lại không có chỗ ở cố định, nay đây mai đó, giết bọn hắn thường có thể lấy được toàn bộ gia sản của đối phương.
"Hai quyển công pháp, hai quyển võ kỹ, 5 giọt tinh huyết, không biết là tinh huyết gì, nhưng hỏi liền biết..."
Trần Hạo tiếp tục đếm, vui vẻ cười đến toét miệng, "Còn có một bình Luyện Thể đan, đáng tiếc chỉ còn 5 viên, cái này trợ giúp rất lớn khi tu luyện Thiên Quân cảnh."
"An Bình kim tệ có 16 khối, một khối giá trị một vạn An Bình tệ..."
"Đây là lần đầu tiên ta cầm kim tệ đấy, cha ta cũng có, đáng tiếc không cho ta..."
Kim tệ có giá trị không nhỏ.
Một vài thời điểm người Vạn Tộc giáo không dám tồn trữ An Bình tệ bởi vì mang theo không tiện, cho nên bình thường sẽ đổi ra kim tệ để mang theo.
Còn thẻ tiết kiệm thì đám gia hỏa nọ không dám dùng, lo lắng bại lộ thân phận sẽ bị khóa thẻ.
Cho nên lần này giết hai giáo chúng, Tô Vũ và Trần Hạo thu hoạch được không ít kim tệ.
16 khối, 16 vạn!
Đối với hai vị Thiên Quân cao trọng mà nói, 16 vạn không coi là nhiều, cũng không tính là ít, dù sao bọn hắn cũng phải tu luyện.
"A Vũ, chúng ta có cần nộp lên không?” Trần Hạo không nỡ, nhưng vẫn nói: "Theo quy định thì chúng ta phải nộp chiến lợi phẩm."
Đây là quy củ, dù sao người tham chiến không chỉ có một.
Tô Vũ suy nghĩ một chút rồi nhỏ giọng đáp: "Để ta suy nghĩ đã, nộp lên trên chứng tỏ chúng ta giết hai giáo chúng Vạn Tộc giáo, nhưng chúng ta yếu như vậy, giết thế nào? Hạo Tử, đừng nói với người khác là ta giết bọn hắn, ngươi hiểu ý ta chứ?"
"Ừm...” Trần Hạo gật đầu, sau đó cũng học theo Tô Vũ hạ thấp giọng: "A Vũ, tại sao ngươi bỗng nhiên lợi hại như vậy, Thiên Quân cảnh đấy! Ta nghe chấp giáo nói, lần này tới tập kích đều là cường giả Thiên Quân thất trọng trở lên, sao ngươi giết được bọn họ?"
"Đừng hỏi, ta sẽ không nói cho ngươi đâu."
Tô Vũ nói xong, lại nhìn hai cái huy chương nho nhỏ màu đen, đây là tiêu chí của Vạn Tộc giáo, để không bại lộ thân phận, dưới tình huống bình thường giáo chúng Vạn Tộc giáo sẽ không mang theo thứ này.
Nhưng lần này là hành động quy mô lớn, sau đó còn phải phân tán rút lui, để sau này phân biệt thân phận, lần này giáo chúng tới tập kích đều mang theo nó để chứng minh thân phận.
Cho nên hiện tại bọn hắn cũng thu được hai tấm huy chương.
Thứ đồ chơi đó có thể đại biểu cho chiến tích!
Tô Vũ suy nghĩ một chút, ném một khối huy chương cho Trần Hạo, lại lấy một bản bí tịch, một bản võ kỹ, hai giọt tinh huyết, 6 khối kim tệ, toàn bộ ném cho Trần Hạo.
"Nếu ngươi muốn lên Chiến Tranh học phủ, vậy nộp những thứ này đi, chứng minh ngươi giết một người Vạn Tộc giáo."
Trần Hạo rất kích động, nhưng rất nhanh liền thở dài, "Thôi đi, bằng không khó mà giải thích, ngươi giết gia hỏa Thiên Quân thất trọng, nếu điều tra ra..."
Cậu ta quả thật rất muốn tới Chiến Tranh học phủ, nhưng nộp thứ này lên sẽ bại lộ tình huống của Tô Vũ.
Tô Vũ cười nói: "Không sao, cũng không phải không giết được Thiên Quân cảnh! Đương nhiên, không thể báo tên thứ hai lên, tên kia bị ta bóp nát trái tim, tay không đánh chết. Vấn đề thứ nhất không lớn, đao chém, sức lớn một chút chém chết đối phương cũng không có gì."
"Ngươi đi báo cáo đi, nói là đối phương chủ quan cho nên ngươi mới ám toán gã thành công."
"A Vũ, có được không?" Trần Hạo thấp thỏm, "Hay ngươi đi nói đi, không phải ngươi từng nói muốn tới Chiến Tranh học phủ sao?"
"Ta ư? Ta không cần." Tô Vũ bình thản đáp: "Ta có thể giết Thiên Quân, ngươi cảm thấy ta không thể thi đậu Chiến Tranh học phủ à? Quên nói, mấy ngày trước ta đã đột phá đến Khai Nguyên tứ trọng, ta cảm thấy cũng sắp đến ngũ trọng rồi."
"..."
Trần Hạo bị kích thích, thật hay giả vậy?
Quá nhanh!
Mà hắn đã tận mắt chứng kiến A Vũ giết Thiên Quân, có muốn không tin cũng không được.
Trần Hạo ai oán nhìn hắn, thiên tài đều biến thái như vậy sao?
Trước kia không thấy ngươi biến thái như vậy mà!
Tô Vũ không để ý tới hắn, thu thập xong những vật khác liền nhét vào ngực, nhỏ giọng nói: "Chiến tích có thể cho ngươi, nhưng điểm công huân phải cho ta dùng! Còn có, tiền riêng hơn vạn mà ngươi cất giấu cũng phải cho ta hết, xem như mua công từ ta, nghe rõ chưa?"
"..."
Trần Hạo bày ra vẻ mặt tội nghiệp, A Vũ thật keo kiệt, lần này thu hoạch lớn như vậy, còn dòm ngó tới tiền để dành của mình.
Cậu ta sống dễ dàng lắm sao?
Nhiều năm qua mới tích được một chút như vậy, ngươi muốn lấy hết ư?
"Nhìn cái gì, ngươi nộp những thứ này lên cũng sẽ có ban thưởng..."
"Nhưng học phủ sẽ thưởng điểm công huân!" Trần Hạo ủy khuất, ngươi cho rằng ta ngốc à?
Ngươi vừa nói, điểm công lao đều cho ngươi, không phải là muốn ta phá sản rồi ư?
"Tối thiểu, ngươi có hi vọng tới Chiến Tranh học phủ, không phải sao? Hơn một vạn mà thôi, giữa tiền và Chiến Tranh học phủ, ngươi chọn cái nào?"
Trần Hạo ngơ ngác, nhẹ gật đầu, hình như đúng thế thật.
Hơn một vạn mà được lên Chiến Tranh học phủ, hình như rất có lời!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.