🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
"Người bên mình đã đến đông đủ chưa?"
"Đã đủ!" Nam tử cẩn thận trả lời: "Đường chủ đi tiếp ứng đều là tinh nhuệ, Vạn Thạch cảnh có 30 người, còn lại đều là Thiên Quân cao trọng, 300 người! Thiên Quân cao trọng trở xuống đang ở ngoài thành gây hỗn loạn."
300 tinh nhuệ Thiên Quân thất trọng trở lên, Vạn Thạch cảnh 30 người!
Lão giả phán đoán một thoáng, hôm nay 6 thành phát động, nhân thủ địa phương khác nhiều hơn nơi đây.
Nghĩa là, có hơn 2000 vị tu giả Thiên Quân thất trọng, Vạn Thạch cảnh cũng có hơn 200 vị xuất động, chỉ sợ Đằng Không vượt quá 20 người!
Lực lượng này đủ để tạo nên một quân đoàn vạn người.
"Khuynh sào xuất động... Vốn liếng nhiều năm của Thiên Nghệ Thần giáo đều ra rồi!"
Trong lòng lão giả có chút lo lắng, run rẩy.
Trong Vạn Tộc giáo có rất nhiều giáo phái, Thiên Nghệ Thần giáo xem như một nhánh tương đối mạnh trong đó, dù sao chỗ dựa là Thần tộc.
Có thể coi là, đây là lần đầu tiên xuất động nhiều lực lượng như vậy, còn phải điều người ngăn cản viện quân Đại Hạ phủ, đây gần như là toàn bộ lực lượng của Thiên Nghệ thần giáo.
Nếu tất cả bị diệt, không phải Thiên Nghệ Thần giáo xong đời rồi ư?
Bên ngoài giết chóc đều là một vài giáo phái pháo hôi, chết thì chết, nhưng lần này lại xuất động giáo chúng tinh nhuệ chân chính, không giống nhau.
"Điểm công lao của nhiệm vụ này rất nhiều, để tàn sát những học viên này, hình như không đáng làm to chuyện như vậy, rốt cuộc phía trên nghĩ thế nào?"
Lão giả nhíu mày, có cảm giác được không bù nổi mất.
Đáng tiếc, ông ta cũng không có cơ hội tiếp xúc với tầng cao.
"Thôi, chỉ có thể hi vọng tất cả đều thuận lợi, sau đó cấp tốc rút lui, ẩn giấu hành tung."
Hơn 300 giáo chúng tập hợp còn cần một chút thời gian, trong thành nhỏ giống Nam Nguyên, tập hợp hơn 300 người cần chút công sức, đây cũng không phải là Đại Hạ phủ, vài trăm người trực tiếp mang vào cũng không ai quản.
"Nửa giờ sau động thủ, thông tri đi, trong vòng 3 phút hoàn tất chiến đấu, sau 5 phút nhất định phải toàn bộ rút lui, sau khi ra khỏi thành thì phân tán thoát đi, nghe rõ chưa?"
"Rõ!" Nam tử vội vàng đáp, rồi nhanh chóng rời khỏi, đi thông tri các phương.
Chờ nam tử đi rồi, lão giả nhìn về phía Nam Nguyên trung đẳng học phủ lần nữa, khẽ lẩm bẩm: "Đại Hạ phủ... Thật sự không điều vị Đằng Không nào đến ư?"
...
"A Vũ!"
Giờ phút này Trần Hạo và Tô Vũ ngồi xổm ở cửa phòng ăn, nhìn chung quanh, nhỏ giọng nói: "Chúng ta đang đợi cái gì? Vừa rồi có chấp giáo kêu gọi các ban tập hợp, sau khi tan học hội nghị tại khai giảng phủ, chúng ta không đi sao?"
"Không đi."
Trong tay Tô Vũ nắm đao, nói khẽ: "Ít người an toàn hơn, nhiều người... Có chút nguy hiểm."
"A?"
Trần Hạo không hiểu, Tô Vũ thấp giọng bảo: "Đừng nói nhảm, hôm nay có thể sẽ xảy ra chuyện, người Vạn Tộc giáo sẽ tới! Chúng ta đợi ở đây, bên này ít người hơn."
"Không đúng, A Vũ, ngươi nói... Người Vạn Tộc giáo tới đây? Vậy chúng ta nhanh tập hợp với chấp giáo, chúng ta chỉ là Khai Nguyên, không phải Thiên Quân..."
Trần Hạo lập tức gấp gáp.
Sợ, cũng không tính là sợ.
Trong học phủ đã từng diễn luyện tình huống gặp người Vạn Tộc giáo, lên Chiến trường Chư Thiên, những tình huống này đều được nói rõ.
Nhưng lúc này nên đi tập hợp với các chấp giáo. Các ngài ấy sẽ bảo vệ bọn hắn.
"Chấp giáo nhân số quá ít, đại bộ phận đã đi chiến đấu, còn lại một phần nhỏ bảo hộ học viên, một lớp nhiều nhất là ba năm vị chấp giáo, người trong lớp lại nhiều, nếu thật sự gặp phải nguy hiểm thì khó lòng mà bảo hộ được..."
Tô Vũ nói khẽ: "Ít đi một hai người, giúp họ bớt một phần áp lực."
"Nhưng... Vậy chúng ta gặp... A Vũ... Vẫn nên trở về đi!"
Trần Hạo có chút nóng nảy.
Tô Vũ cười nói: "Yên tâm, hai học viên đi loạn, còn là Khai Nguyên, cường giả còn chẳng buồn liếc mắt nhìn chúng ta."
"Nhưng gặp Thiên Quân cảnh cũng sẽ chết người..."
"Cho nên chúng ta phải cố gắng trốn đi, nếu gặp kẻ địch..."
Tô Vũ ngẩng đầu nhìn về phía Trần Hạo, "Ngươi có tin ta không?"
"Tin."
"Nếu gặp, ngươi mắng đi, mắng đối phương thật nặng vào, làm cho đối phương đi giết ngươi trước, hai ta không đứng chung một chỗ, một trái một phải, hắn đi giết ngươi, chắc chắn sẽ không đề phòng một tiểu học viên như ta..."
Trần Hạo mờ mịt, ngươi thật độc ác!
Chết còn muốn chết sau ta, quá độc!
"Ta đi giết hắn!"
"..."
Gương mặt Trần Hạo sụp đổ, nói đùa gì đấy, ngươi là một Khai Nguyên tam trọng, tự vệ đã khó, còn đi giết người, điên à!
"Cứ vậy đi! Lúc này không thể đến chỗ phủ trưởng, đi cũng chỉ thêm phiền, cũng không thể tới lớp học, cũng vậy thôi, chúng ta quá yếu, sẽ trở thành bia ngắm..."
"Những bạn học khác cũng là bia ngắm, có cần gọi bọn họ cùng trốn không..."
"Đồ đần, nhiều người như vậy trốn kiểu gì? Bọn hắn chạy loạn thì sẽ chết đấy, chỉ hai người chúng ta thì may ra còn có cơ hội."
Tô Vũ không quá sợ, cha hắn đã nhắc về chuyện giết vạn tộc không ít lần, mục đích cuối cùng của học phủ cũng là dạy bọn họ giết người vạn tộc, không có gì phải sợ.
Chỉ là hơi thấp thỏm, lần đầu tiên gặp kẻ địch chân chính, hắn sợ tới lúc đó mình mà bị dọa tới run chân, trong khi Trần Hạo lại thật sự đi mắng người, đối phương đi giết cậu ta, chân mình mềm nhũn, vậy phải làm sao bây giờ?
Còn có, gặp hai người thì làm sao?
Còn ba người?
"Không sao, chắc chắn cường giả sẽ đi đối phó cường giả, tìm học viên tán loạn trong học phủ, chắc chắn là việc kẻ yếu mới làm, bởi vì học viên quá yếu, không đến Thiên Quân, căn bản không cần kết bè kết đội đi tìm."
"Chuyện một người có thể làm, không có đạo lý ba năm người cùng đi."
"Học phủ không nhỏ, nếu thật sự muốn kết đội, đối phương phải cần đến mấy ngàn người, ta không tin bọn hắn lại có mấy ngàn người trốn vào được, nếu đúng thật vậy thì Nam Nguyên quá ngu xuẩn."
"Mà lại, nếu nhiều người như vậy, dù ở gần lão sư bên kia thì cũng chỉ có một đường chết, chắc là sẽ không xảy ra tình huống này đâu."
Tô Vũ phán đoán, kéo Trần Hạo vào quán cơm, tìm nơi hẻo lánh, thấp giọng nói: "Ngươi trốn ở đây đi, ngồi xổm xuống, nếu một người tới, ngươi liền làm chút động tĩnh, hai người... Vậy thì chạy! Chạy ra cửa!"
Nơi này có cái cửa nhỏ, có thể trốn ra ngoài, Trần Hạo vội vàng gật đầu, "Vậy còn ngươi?"
Tô Vũ chỉ một chỗ rẽ bên cạnh, "Ta trốn ở kia, ngươi đừng nhìn về bên này, bằng không sẽ hại chết ta, biết không?"
"Biết!"
Trần Hạo lập tức gật đầu, sau đó vẫn mang vẻ mặt đưa đám nói: "A Vũ, hay là... Chúng ta đi tìm cha ta đi."
"Nói nhảm, lúc này mà đơn độc ra ngoài, ngươi muốn chết à?" Tô Vũ chửi nhỏ một tiếng, "Cụ thể an bài thế nào ta không biết, nhưng chỉ sợ đội của cha ngươi cũng có nhiệm vụ, ngươi đừng nghĩ những thứ vô dụng kia ữa. Cầu nguyện ta lát nữa đừng run chân, bằng không ngươi liền xong!"
"A Vũ, ngươi muốn giết người?" Vẻ mặt Trần Hạo rất bất đắc dĩ, "Ngươi không làm được đâu, hay để ta trốn tránh đánh lén bọn hắn?"
"Ngươi?" Mặc kệ hắn, Tô Vũ hít sâu một hơi, "Ngươi phá phòng cũng khó, để ta đi! Mặt khác, dựa theo quy củ, nếu ngươi có thể giết một gia hỏa Vạn Tộc giáo, Hạo Tử, ngươi sẽ có hy vọng đi Chiến Tranh học phủ!"
Lời này vừa nói ra, trong nháy mắt ánh mắt Trần Hạo sáng như tuyết!
Cậu ta lập tức quên đi việc sợ hãi.
Đúng vậy, học phủ có quy định, nếu bất kỳ người nào giết được một gia hỏa Vạn Tộc giáo, có thể chứng minh thân phận, lúc đó sẽ được thêm điểm.
Đương nhiên, quy củ này đã vô dụng rất nhiều năm, bởi vì học viên đều là Khai Nguyên, giết gia hỏa Vạn Tộc giáo thế nào?
Hạ độc cũng khó.
Đương nhiên, thiên tài có thể làm được, nhưng thiên tài còn cần thêm điểm sao?
"A Vũ... Chẳng lẽ... Ngươi là vì ta mới..."
Trần Hạo cảm động!
A Vũ vì mình có thể đến Chiến Tranh học phủ mà muốn liều mạng, quá cảm động, cảm động đến sắp khóc.
Tô Vũ trợn trắng mắt, nghĩ gì thế.
Ta chỉ là cảm thấy hai người trốn ở đây an toàn hơn, hiện tại đám đông dễ trở thành mục tiêu, dĩ nhiên, nếu thật sự giết chết được đối phương, khi đó lại nói.
Tô Vũ chưa chắc dám nói là mình giết, hắn là Khai Nguyên, giết người thế nào?
"Nhưng nếu có cơ hội phù hợp, thật sự giết một người, giả hiện trường một chút, để Hạo Tử thêm điểm lên Chiến Tranh học phủ cũng không phải không được."
Khai Nguyên giết Thiên Quân là chuyện gần như không có khả năng, nhưng dù sao cũng chỉ là gần như chứ không phải tuyệt đối không thể.
Thiên Quân cũng không phải giết không chết, dưới sự chủ quan, bị người khác một đao chém đứt cổ, vậy cũng phải chết.
Còn nguyên nhân vì sao Thiên Quân Vạn Tộc giáo ngu xuẩn như thế... Đến hỏi người chết đi, Tô Vũ nào biết.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.