Về đến nhà.
Tô Vũ siết chặt bình thủy tinh trong tay, đây là 3 giọt tinh huyết.
Mặc dù đối với cường giả chân chính, máu của Thiên Quân cảnh chẳng tính là cái gì, nhưng đối với Tô Vũ mà nói, nhiêu đây chính là gia tài, mua một giọt phải mất tới 5 vạn.
Nếu không phải không có tiền, hắn đương nhiên sẽ chẳng nỡ bỏ điểm công huân ra mua nó.
Không cần lão sư phải nhắc nhở, chính hắn cũng biết điểm công huân rất trọng yếu, đây là thứ mà có tiền cũng chưa chắc mua được, dĩ nhiên, nếu ai chi trả 5 vạn để mua 1 điểm của Tô Vũ thì hắn sẽ cân nhắc một chút, dù sao thì muốn mua tinh huyết cũng quá đắt, 5 vạn mới được một giọt.
"Nói đến thì so ra mình còn giàu hơn cha mình, đã nhiều năm như vậy mà y cũng chỉ tiết kiệm được có 300 ngàn..."
Tô Vũ nghĩ tới chuyện này liền phì cười, hơn 30 vạn, thật đúng là không bằng so với 18 điểm công huân của hắn.
Kỳ thật cha hắn cũng có điểm công huân, người sinh hoạt nhiều năm trong quân ngũ, có ai mà không có, về phần số điểm công huân của y, tuy rằng Tô Long không nói, nhưng Tô Vũ biết thừa số điểm đó đã đi đâu về đâu, chắc chắn là lúc xuất ngũ, y đã tặng nó lại cho người khác.
Không chỉ có Tô Long mới làm vậy, mà rất nhiều người khác cũng làm thế.
Hầu hết các lão binh khi xuất ngũ đều sẽ đem tặng điểm công huân của mình cho các chiến hữu còn đang tại ngũ, bởi vì những
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/van-toc-chi-kiep/1816464/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.