Chín năm trước
Đầu xuân, trăm hoa trong ngự hoa viên đua nhau khoe sắc, tràn ngập sức sống, là khoảng thời gian tốt nhất để ngắm hoa. Mà trong đình Lan Ngọc, từ sớm đã có người tới đem hết mỹ cảnh nơi đây thu vào đáy mắt.
Người này niên kỷ không lớn, ước chừng mười bốn, mười lăm, một thân cẩm phục được gia công kĩ càng, mặt mày tuấn tú, tướng mạo mang vài nét trẻ con nhưng đã toát ra được một cổ phong lưu phóng khoáng của thư sinh, khiến người khác vừa nhìn liền nhịn không được phải tán thưởng.
Có thể ở trong ra ra vào vào, nếu không phải là hoàng thân quốc thích thì chính là dòng dõi quý tộc, thiếu niên này cũng không ngoại lệ. Tổ tiên hắn có công khai quốc, phụ thân là nội các thủ phụ mà bản thân hắn vì thông minh từ nhỏ nên được tuyển vào cung làm thư đồng, hầu hạ thái tử. Mặc dù tuổi hắn không lớn nhưng hễ nhắc tới ba chữ “Mạnh Vân Khanh” ai cũng phải nể hắn ba phần.
Lúc này, Mạnh Vân Khanh phượng mâu khẽ hép hờ, nhìn qua dường như đang hưởng thụ gió xuân nhẹ nhàng thổi qua mặt, kì thực trong lòng hắn đang chán muốn chết. Hôm nay sau khi kết thúc việc học, hắc được thái tử mời đến ngự hoa viên ngắm hoa, trên đường đi thái tử bất ngờ có việc, tạm thời lưu hắn lại, một mình cô độc thưởng trà. Qua một lúc lâu, cảnh xuân rực rỡ không còn thi vị như ban đầu nữa, ngược lại, không khí xuân sắc lại khiến cho người ta cảm thấy muốn gục đầu vào bàn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/van-tinh/72806/chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.