Lục Văn nhìn đám phế đan, trong mắt không khỏi hiện lên một tia thất vọng, dù biết việc chế đan không dễ, nhất là những loại đan dược cao cấp nhưng ở điều kiện của hắn, mỗi lần thất bại là một lần hao tổn linh thạch hữu hạn.
Thở dài một tiếng, hắn dốc đỉnh đổ đám phế đan vào một tấm da rắn mà hắn đã chuẩn bị từ trước, động tác quen thuộc này hắn vẫn làm từ lúc còn ở Liệt Dương Tông, với hắn thì mấy thứ vô dụng trong mắt người khác này biết đâu sau này có khi cần dùng.
Vung tay điều khiển mâm đá đen đậy lỗ lửa lại, ngồi điều tức thêm một ngày nữa hắn mới tiếp tục công việc chế đan, dù sao thì bốn ngày liên tục căng thẳng ngồi lỳ chế đan như thế, đổi là người khác có lẽ đã chịu không nổi rồi.
Lại là những động tác cũ, vẫn thuần thục tuần tự như thế, đáng tiếc kết quả vẫn là thất bại và vẫn là thất bại ở khâu ngưng đan.
Lần này sắc mặt hắn không đổi chút nào, chậm rãi thu đám phế đan kia lại rồi lại nghỉ thêm một ngày rồi mới tiếp tục, nói chính xác thì không phải nghỉ hoàn toàn mà là hắn muốn suy ngẫm lại một chút về quá trình luyện đan mới đây…
Cứ như thế tháng thứ sáu đã đến, Lục Văn đã khai lò luyện đan hơn ba mươi lần nhưng xui rủi là chưa có một lần thành công, thời gian, linh thạch đều không ủng hộ hắn khiến tâm trạng hắn thực sự chìm xuống tận đáy.
Có lúc hắn đã muốn bỏ việc này, chờ mấy năm rồi chờ thêm mấy năm nữa cũng chẳng sao, tuy nhiên sau khi nghĩ lại thì hắn khôi phục được tinh thần, vả lại việc chờ đợi này cũng quá bị động, có thể trong lần tới các phải vì lý do nào đó mà hủy thí luyện, thậm chí là bỏ hẳn thì hắn không phải là phải cô độc chờ chết sao, loại chuyện để tính mạng mình vào tay người khác một cách bị động thế này quyết không phải là con người hắn.
Nghĩ thế hắn quyết định sẽ luyện chế thêm một lần nữa trước khi quay về động phủ lấy đồ tiếp tế.
Kết quả là lần cuối này không biết trời xui đất khiến thế nào mà hắn lại luyện chế thành công một khỏa Trúc Cơ Đan.
Nhìn khỏa đan được màu lục to bằng ngón chân cái ở trong tay, Lục Văn không kìm được nhảy cẫng lên, miệng la hét không thôi.
Đây không chỉ là viên Trúc Cơ Đan đầu tiên mà hắn luyện chế ra mà nó còn mang lại cho hắn niềm tin rất lớn, dù nó chỉ là đan hạ phẩm nhưng cũng chứng tỏ hắn không vô vọng trong việc luyện chế Trúc Cơ Đan.
Sau một chốc vui đến phát cuồng, Lục Văn liền thu liễm tâm thần, ngồi diễn biến trong đầu lại quá trình luyện đan mới rồi, kết quả hắn phát hiện ra một chút khác biệt trong khi tăng Địa Hỏa lúc ngưng đan.
Phát hiện này khiến hắn cực kỳ phấn chấn, không cần nghỉ ngơi, lập tức dẫn Hỏa Nhi trở về động phủ, thu dọn linh thảo và quả kỳ lạ vừa đủ dùng trong nửa năm nữa rồi lại tức tốc trở về chỗ có Địa Hỏa…
Quả nữa năm nữa, hiện tại trước mặt Lục Văn là mười bốn khỏa Trúc Cơ Đan.
Từ khi phát hiện điểm khác biệt nhỏ kia, xác xuất ngưng đan thành công của hắn tăng lên rõ rệt, cứ ba bốn lần khai lò chế đan thì có một lần thành công.
Tỉ lệ này nếu là Đan sư cũng phải há mồm trợn mắt, điều này Lục Văn cũng tự hiểu là vì hắn có gần như vô hạn dược liệu nên mới được vậy, đổi là kẻ khác thì đã tán gia bại sản từ lâu rồi, làm sao có điều kiện mà luyện chế không tiếc linh thảo như hắn được.
Nhìn chỗ Trúc Cơ Đan này, Lục Văn chợt có ý nghĩ tự kiêu rằng không biết hắn đã đạt tới trình độ Luyện đan sư chưa?
Thực chất thì Lục Văn tư chất luyện đan cũng không cao lắm, tuy vậy người ta nói “tiền đè chết người” lại “đi mãi thành quen” thêm nữa hắn là người cẩn thận chi tiết nên lúc này ý nghĩ mà hắn cho là tự kiêu trên lại đúng là sự thật.
Ý nghĩ tiếp theo của Lục Văn chính là phục dụng Trúc Cơ Đan, đột phá cửa ải tiến vào Trúc Cơ kỳ.
Nhưng hắn cũng không vội vàng, sau khi thu lại pháp trận và toàn bộ những thứ ở đây rồi trở về động phủ.
Hắn thu dọn toàn bộ đám linh thảo, linh quả, dùng mấy hộp ngọc thu thêm một ít nước ao rồi cẩn thận gọi Hỏa Nhi trở về túi linh thú, tiếp đó lại tĩnh tọa điều tức ba ngày, khôi phục cơ thể về trạng thái tốt nhất rồi mới bắt đầu tiến hành phục dụng Trúc Cơ Đan.
Hắn lo rằng trong khi phục dụng đan dược, nếu thình lình đột phá cửa ải rồi bị đẩy văng ra ngoài thì đúng là oan uổng.
Sau khi làm xong hết thảy, hắn lấy ra một viên Trúc Cơ Đan nuốt vào rồi bắt đầu tiến hành luyện hóa dược lực.
Cảm giác đầu tiên của hắn là Trúc Cơ Đan có tác dụng rất nhanh, sau chưa đến hai canh giờ, nơi đan điền như bỗng có một luồng lửa nóng bùng lên như muốn thiêu đốt cơ thể hắn.
Có điều làm hắn bất ngờ là đan điền thì cảm giác nóng như thiêu trong khi tứ chi thì lạnh ngắt, hoàn toàn đối lập.
Đang nghĩ thì bỗng cảm giác nóng lạnh này nhoáng cái đã biến mất, cơ thể trở lại bình thường khiến hắn lần nữa bất ngờ.
Nhưng ngay sau đó, sắc mặt hắn bỗng trở nên cực kỳ khó coi, hai tay lập tức ôm bụng gập người xuống, trên trán đổ đầy những giọt mồ hồi to như hạt đậu tương. Nơi đan điền lúc này bỗng có một cảm giác đau nhức kịch liệt bùng lên khiến hắn cứ giữ nguyên tư thế gập người ôm bụng mà lăn ra đất, hai chân co quắp, trong bụng như có vô số thanh kiếm sắc đang không ngừng đâm vào.
Lục Văn chỉ muốn la lên chửi một câu nhưng cổ họng cũng bị cơn đau nhức làm cho cứng lại.
Một khắc sau, cảm giác đau đớn kịch liệt nơi đan điền đột nhiên biến mất thay vào đó là cảm giác khó chịu cực độ ở khắp tứ chi, các khí mạch toàn thân thoáng chốc bỗng thấy có một dòng khí nóng lưu chuyển khiến chúng như căng phồng ra đồng thời lại cảm thấy ngứa ngáy như có vạn con trùng đang bò trong cốt tủy khiến hắn thống khổ tưởng chết.
Lại thêm một khắc trôi qua cảm giác này mới có dấu hiệu giảm xuống, Lục Văn miễn cưỡng dựng thẳng lưng ngồi dựa vào vách động, toàn thân đồ đầy mồ hôi có khí xám mịt mờ mùi rất khó chịu bao phủ.
Tuy vậy thứ xú khí màu xám lẫn cảm giác đau đớn này hiện giờ lại không khiến hắn để tâm bởi sau khi thoáng kiểm tra thân thể thì thình lình tu vi hắn đã tăng lên tầng mười hai Luyện Khí Kỳ, hơn nữa theo thời gian cơ thể càng lúc càng thoải mái, hoàn toàn không còn cảm giác đau nhức như trước nữa.
Lần phục dụng Trúc Cơ Đan này tuy khiến hắn được dịch cân tẩy tủy, cải thiện cơ thể lại khiến tu vi tăng lên một tầng nhỏ nhưng hắn vẫn muốn mắng đám người đã ghi chép về Trúc Cơ Đan lại quên ghi tác dụng phụ của nó khiến hắn không hề có chuẩn bị gì, bất ngờ phải chịu cảm giác thừa sống thiếu chết.
Theo như ghi chép của những người đi trước thì sau khi phục dụng, luyện hóa dược lực Trúc Cơ Đan thì phải bỏ ra thời gian thêm ba tháng để luyện hóa nốt phần dược lực còn sót bởi ở ngoài Trúc Cơ Đan là thứ hi hữu, một tu sĩ Luyện Khí kỳ có được một viên đã là vạn phúc, hiển nhiên muốn tận dụng triệt để.
Với lượng đan dược hữu hạn nhưng không tính là ít, hắn vốn định y theo điều này mà ngồi luyện hóa nốt nhưng sau khi thử một chút lại cân nhắc thì hắn loại bỏ cách này bởi đám dược lực còn sót lại nếu có luyện hóa hết thì cũng chỉ tăng thêm một chút pháp lực, hoàn toàn không có tác dụng cải thiện thân thể.
Nghỉ ngơi ba ngày, hắn tiến hành ăn vào viên Trúc Cơ Đan thứ hai.
Hắn tuy có chút trù trừ do dự bởi trước đây chưa có tài liệu nào ghi về việc phục dụng nhiều hơn một viên Trúc Cơ Đan sẽ có tác dụng phụ gì nhưng cuối cùng thì khát vọng Trúc Cơ vẫn chiến thắng.
Viên thứ hai này tuy vẫn như cũ, khiến hắn đau đớn đến thâm mặt tím mày một phen nhưng nhờ có sự chuẩn bị nên sự thống khổ so với lần đầu đã bớt đi khá nhiều do tạp chất trong người hắn, cũng chính là đám khí xám mùi khó chịu lần trước đã bớt đi không ít.
Sau khi uống đến viên Trúc Cơ Đan thứ ba thì tu vi của hắn đã lên đến Luyện Khí Kỳ tầng mười ba đỉnh phong.
Có điều đến lúc này thì hắn cảm thấy rõ ràng hiệu quả dịch cân tẩy tủy cũng như bài trừ tạp chất của Trúc Cơ Đan đã giảm đi không ít, khí xám thoát ra không còn dày đặc như trước nữa.
Khi dùng đến viên thứ tám, khi dùng thần thức kiểm tra linh hải, hắn phát hiện ra linh lực trong linh hải bắt đầu tiến đến trạng thái bão hòa, từ thể khí mờ hồ có dấu hiệu ngưng thành dạng dịch, tụ thành một khối, đây chính là dấu hiệu rõ ràng nhất của việc chuyển từ giai đoạn Luyện Khí sang Trúc Cơ.
Cảm thấy việc vượt qua cửa ải Trúc Cơ đã rất gần, sau một hồi do dự, hắn liền ăn vào viên Trúc Cơ Đan thứ chín. Kết quả là hắn không kịp cảm nhận gì thì người đã ngất đi, hôn mê bất tỉnh…
…
Trên một đỉnh núi hoang vắng, sương mù lượn lờ phủ kín, một thanh niên thư sinh nho nhã, thân vận trường bào màu xanh đang ngồi xếp bằng bỗng mở hai mắt ra, miệng lẩm nhẩm:
“Có lẽ cũng tạm ổn rồi, không biết khi trở về tông môn, phản ứng của mọi người sẽ thế nào?”
Hiện tại đã là một sau cái ngày mà Lục Văn ăn vào viên Trúc Cơ Đan thứ chín rồi ngất xỉu.
Ngay sau đó hắn bị truyền tống ra ngoài, may mắn là chỉ bị đẩy đến một khu rừng núi hoang vắng mà thôi.
Khi tỉnh lại hắn cũng không có làm gì ngay mà chuyên tâm ngồi lỳ một năm ở đây để luyện hóa triệt để chỗ dược lực còn sót lẫn đám tạp chất của chín viên Trúc Cơ Đan dồn lại.
Đây không phải hắn cẩn thận quá mức mà nếu không làm thế thì có khả năng bị đám dược lực lẫn tạp chất này phản phệ khiến cho bạo thể thân vong.
Sau sáu tháng hắn đã luyện hóa được gần hết đám dược lực còn sót cũng đã giải quyết được chỗ tạp chất của Trúc Cơ Đan, tiếp đó lại bỏ ra nửa năm để ổn định căn cơ.
Đến lúc này hắn mới hoàn toàn yên tâm, quyết định trở về tông môn để thực hiện những việc tiếp theo trong dự định của hắn.
…
“Vị tiền bối này xin dừng bước, không biết tiền bối đến bản tông là có chuyện gì để vãn bối có thể ra sức?” Một nam tử tuổi chừng ba mươi, thân hình khôi vĩ đang đứng ở canh giữ ở cửa tây, mắt thấy có kẻ lạ mặt, thân mang tu vi Trúc Cơ kỳ thì không dám chậm trễ, lập tức ra nghênh đón.
“Ta cũng là người Liệt Dương Tông.” Hắn vừa nói vừa quăng lệnh bài thân phận của mình qua phía nam tử.
Lục Văn nhận ra người này nhưng nam tử kia lại không nhận ra hắn. Nam tử kia chính là một trong những kẻ còn sống mà thoát ra khỏi thí luyện nhưng đáng tiếc là Trúc Cơ thất bại sinh ra chán nản, xin làm thủ vệ ở cửa tây để sống đời nhàn nhã, dù sao thì cửa tây chỉ dẫn ra một khu rừng núi hoang vu, trước giờ chẳng có ma nào buồn đi qua cửa này.
Lục Văn hiện tại màu da, tu vi đã khác xa ngày trước, hơn nữa ai cũng đinh ninh rằng hắn đã chết, lại đã qua gần tám năm rồi, hiển nhiên không mấy người còn nhận ra hắn.
“Ồ, là Lục…Lục Văn, tiền bối người không lẽ là…” Nam tử cao lớn kia sau khi nhận lệnh bài, xem xét một chút xác nhận không giả mới chú ý đến tên khắc trên đó, đoạn lại nhìn qua khuôn mặt Lục Văn một chút rồi như nhìn thấy ma, ngớ người ra cả khắc.
“Lệnh bài của ta có gì sao?” Nhìn thái độ người này, Lục Văn không biết nên cười hay nên giận, nghiêm giọng nói.
“Ồ không có gì, chỉ là vãn bối nhìn nhầm, nghĩ tiền bối là một đệ tử từng ở trong tông môn lúc trước.” Nam tử thấy hắn nghiêm mặt lại, tức thì hốt hoảng, vội vàng đáp rồi cung kính đưa lại lệnh bài.
Lục Văn nhận lấy lệnh bài rồi khoát khoát tay, đoạn đi thẳng qua cửa, cưỡi mây bay về phía Vạn Trận Đường của Liệt Dương Tông.
Vẫn còn giữ lệnh bài cấm chế nơi này nên Lục Văn không gặp trở ngại gì, một đường tiến thẳng đến gian phòng chính Vạn Trận Đường.
“Là vị đạo hữu nào đến chơi? Ồ không đúng, không lẽ lại là ngươi?” Khi Lục Văn mới mở cấm chế, bước vào được vài bước thì Nguyên sư bá đang ngồi trong phòng trầm ngâm đọc sách lập tức cảm ứng được, đứng bật dậy, nhanh chóng bước ra mở cửa phòng, hỏi.
“Nguyên sư bá, đúng là đệ tử, may mắn không chết đã trở về!”
Lục Văn nhìn bộ dáng kinh ngạc như nhìn thấy ma của Nguyên sư bá, thầm cảm thấy dự tính của mình cũng không sai khác lắm, lòng thầm cảm thấy hơi buồn cười nhưng vẫn khom người cung kính đáp.
“Ngươi không nhưng không chết mà còn Trúc Cơ thành công, về trước thời hạn sao? Điều này thực sự cũng khó tin quá!” Sau một thoáng kinh ngạc, Nguyên sư bá lập tức khôi phục bình tĩnh, có chút cảm khái nói.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]