Trong lúc này, ở ngoài khu thí luyện, các vị trưởng lão dẫn đoàn đều đang mỗi người kiếm một tảng đá lớn, ngồi tĩnh tọa.
Duy chỉ Viên Dương thì có vẻ không được bình tĩnh như thế, y lần này bỏ ra một gốc Long Vũ Thảo hỏa hầu tám trăm năm để đặt cược, dù đám đệ tử của y và Phần Thiên cốc đã được dặn dò tránh giao đấu với nhau, cùng chèn ép đệ tử Liệt Dương Tông nhưng thực tế thì chúng có chịu hy sinh lợi ích bản thân vì vụ cá cược này hay không thì là chuyện chỉ chúng mới biết, hơn nữa còn đệ tử năm phái khác nữa.
Nghĩ đến đây, y không nhịn được, đưa mắt nhìn chằm chằm vào cấm chế bao phủ khu thí luyện, thở dài mấy hơi.
“Ha ha, Viên Dương, ngươi lo thua hay sao mà có vẻ khẩn trương thế?” Lệnh Hồ sư tổ bị tiếng thở dài của y làm chú ý, thoáng nhìn qua rồi cười ha ha châm chọc.
“Là ta lo cho các đệ tử, Lệnh Hồ huynh đã quá đa tâm rồi, hừ!” Viển Dương bị nói trúng tim đen, tức thì mặt biến sắc, ra vẻ chính nghĩ đáp.
“Ha ha ha, ngươi thực lo cho các đệ tử vậy sao, khâm phục, khâm phục, ha ha!” Lệnh Hồ sư tổ nghe thế chỉ cười ha ha, nói mỉa mai.
“Hừ, huynh…” Viên Dương tức đến đỏ mặt đang định phản bác gì đó.
“Viên huynh không cần phải sốt ruột, thí luyện còn mười lăm ngày nữa mới kết thúc. Lo lắng hay gì cũng vô ích, lần thí luyện này muốn hay không thì cũng phải để chúng tự dựa vào thực lực bản thân thôi.” Ở một mỏm đá bằng phẳng cách chỗ Viên Dương mấy trượng, Yên Nghi Dung bị đoạn đối thoại của hai người làm gián đoạn việc tĩnh tọa, tức thì liền nói lời khuyên giải.
…
Lúc này đã là ngày thứ mười lăm của đợt thí luyện, nhân vật chính của chúng ta, Lục Văn hiện đang đứng trước một sơn động thuộc một đỉnh núi cực lớn, cao đến vài ngàn trượng, nhìn không thấy đỉnh.
Dưới chân hắn là xác một con yêu thú hình dạng như sói nhưng trên đầu lại có một sừng, thân dài hai trượng, chân có móng vuốt sắc bén rợn người, hơn nữa trên lưng còn mang đôi cánh dài đến ba trượng với nhiều lông vũ màu bạc lấp lánh.
Loại yêu thú này Ngân Phi Lang, chỉ là yêu thú cấp cấp hai cực kỳ khó chơi ở địa phương mà đa phần tu sĩ tham gia thí luyện đều hạn chế tối đa việc phi hành.
Thân thể Ngân Phi Lang không cứng cáp gì, pháp khí thượng phẩm dễ dàng làm nó trọng thương nhưng với khả năng phi hành tốc độ cao lại có thể vung cánh bắn ra vô số lông vũ cứng chắc với sức công phá như pháp khí hạ phẩm nên chẳng mấy tu sĩ dại dột đi dây vào nó.
Một cọng lông vũ thì không đáng gì nhưng ngàn cọng thì tu sĩ bình thường khó mà chịu nổi.
Nếu không phải Lục Văn đã đọc được thông tin về loại yêu thú này và khu vực nó thủ hộ, lại có trong tay Dụ Yêu Thảo lẫn pháp trận vây khốn thì quả thực không dễ dàng gì nếu không muốn nói là có thể gặp nguy hiểm.
Chỗ hắn đang đứng hiện tại theo ghi chép của thế hệ đi trước thì là nơi có Ý Dĩ Thảo sinh trưởng nhưng còn phải chờ trăm năm nữa mới có thể hái vì chúng mới là cây con mà thôi.
Lục Văn tự nhiên không cần để ý đến tuổi của cây, hắn đã có hộp nhỏ thần bí có thể một đêm biến cây này thành cây trưởng thành nên trong suốt bảy ngày từ khi từ biệt Tiêu Xuyến Chi, hắn chỉ chuyên tâm đến các điểm có ghi lại là có linh thảo mà ở những lần thí luyện gần đây đã bị hái đi, kỳ thí luyện này có xác suất bị các đệ tử các phái bỏ qua cao.
Trước khi đi hắn từng có ý định vào đây kiếm chút ít cây con ra nuôi lớn sau đó sẽ nhân giống ra, như thế đỡ phải mạo hiểm đi tìm kiếm nhưng sau khi tìm hiểu thì những linh thảo trong này nếu mang ra ngoài rồi đem trồng thì vô phương sản sinh cây con thêm nữa chỉ sống đôi ba năm là chết đi, thế nên hắn chỉ còn cách là kiếm càng nhiều cây con càng tốt.
Quá trình này tương đối thuận lợi ít đụng đệ tử phái khác tuy nhiên không phải chỗ nào cũng kiếm được cây con bởi có những chỗ đã bị hủy diệt do những trận chiến giữa tu sĩ với tu sĩ hay tu sĩ với yêu thú, thậm chí là yêu thú với yêu thú từ trước đó.
Một điều nữa là dù bằng tính toán thông qua miêu tả tuổi cây ở bản ghi chép trong thẻ ngọc để hắn tính xác suất xuất hiện đệ tử phái khác có thể xuất hiện hay không từ đó tìm chỗ có xác suất đụng độ thấp nhất nhưng sự tính toán vẫn chỉ là tương đối mà thôi, trong bảy ngày hắn đã có hai lần đụng độ với hai đệ tử của Vạn Thú sơn và Tiêu Dao các, gã đệ tử Tiêu Dao Các chỉ là một đệ tử Tiêu Dao Các tu vi luyện khí tầng mười sau khi thấy hắn có đến hai món pháp khí thượng phẩm thì liền dứt khoát rời đi ngay, còn gã đệ tử Vạn Thú Sơn tu vi Luyện Khí Kỳ thì ngay lập tức thả ra một con yêu thú như trâu mang thực lực ngang đệ tử Luyện Khí kỳ tầng chín, toan ăn tươi nuốt sống hắn.
Lục Văn một lần nữa dùng lại chiến thuật cũ dùng liên hoàn kích Hóa Vụ Phù – Huyễn Hình Kính – Định Thần Tác trói gọn cả chủ lẫn tớ rồi dứt khoát ra tay diệt sát tên này, thu được mỗi một gốc linh thảo chẳng ra gì, vài món pháp khí hạ phẩm và một quyển sách nuôi dạy linh thú thông thường và một cái túi chứa yêu thú trỗng rỗng.
Các yêu thú mà hắn đụng độ thì hoặc dùng trận pháp vây khốn rồi dùng phi kiếm chém giết, hoặc dùng Ẩn Nặc Phù xong xuất kỳ bất ý, ra một kích trí mạng.
Bảy ngày ròng rã di chuyển rồi chiến đấu rồi ẩn nấp liên tục khiến hắn cũng thu được không ít, ngoài việc có thêm được vài gốc linh thảo trưởng thành thì còn thu được khá nhiều cây con của ba loại chủ dược chế Trúc Cơ Đan và vài loại linh thảo khác. Tuy nhiên so với số hắn dự kiến cần để có thể thăng cấp lên Luyện Khí Kỳ tầng mười ba rồi cả Trúc Cơ thì còn thiếu không ít, vẫn phải tiếp tục cố gắng hơn nhiều nữa mới được.
Lúc này đây hắn đang vui mừng, tay hí húi bứng sạch năm gốc Ý Dĩ Thảo còn non ở trong sơn động.
Hành động này tuy khiến loại linh thảo này chắc chắn hết khả năng sinh trưởng ở đây nhưng hắn đâu thể lo nhiều như thế, mười năm tới nếu vẫn không thể Trúc Cơ thì hắn cũng không muốn đi lại thứ thí luyện này thêm. Thu gọn xong hết thảy ở đây xong, hắn nhanh chóng rời động, tìm kiếm một hốc đá kín đáo, bố trí một trận pháp nhỏ bảo hộ để có thể an tâm nghỉ ngơi lấy lại sức, dù không mất nhiều sức trong khi tiêu diệt Ngân Phi Lang mới đây nhưng sắc trời đã tối, hắn không muốn mình chiến đấu trong tình trạng đó chút nào.
…
“Ồ, đúng là sơn động này rồi!”
Lục Văn đứng trên mỏm đá, tốn nửa khắc quan sát một sơn động cách đó chừng mười ba, mười bốn trượng xong lại so sánh với ghi chép trong thẻ ngọc rồi mới đưa ra kết luận.
Lại tốn thêm hơn nửa khắc nữa hắn mới di chuyển đến chỗ gần cửa động, lại cẩn thận quan sát động này thêm một chút.
Chỉ thấy trong phạm vi hai trượng quanh cửa động không thấy có bất kỳ cây cỏ nào mọc, đám đá xanh lởm chởm bọc quanh cửa động lờ mờ có dấu hiệu như thiêu đốt.
Lục Văn thận trọng vừa thả ra thần thức dò xét xung quanh vừa thận trọng bước từng bước đến cửa động nhưng không hề thấy có động tĩnh gì cả.
Để chắc ăn hơn, hắn lấy ra một tấm Nguyệt Quang phù, đánh một đạo pháp quyết lên nó rồi ném vào trong động, tức thì lá phù tỏa ra ánh sáng xanh bạc như ánh trăng rồi chậm rãi bồng bềnh bay vào trong động, đồng thời Lục Văn lấy ra Huyễn Hình Kính, một lần nữa tạo ra một “Lục Văn” cho bay vào trong động, nhưng kết quả vẫn như trước, không có gì bất thường cả.
Hơi an tâm lại một chút, Lục Văn bèn thu lại Huyễn Hình Kính, cầm một viên Nguyệt Quang Thạch, phóng ra hộ thể cương khí rồi thận trọng bước vào trong động.
Động này nhìn theo tấm phù kia thì hẹp dài, chỉ đủ ba người đi, thêm nữa hai bên vách động toàn là đá lởm chởm, thò ra thụt vào, thi triển Thanh Phong bộ hay Ngự Phong thuật đều gặp trở ngại nên không thể không thi triển hộ thể cương khí, chấp nhận chậm một chút còn hơn là thình lình bị tập sát.
Đi khoảng bảy tám trượng thì có một lối ngoặt khiến hắn phải lén lén lút lút dòm ngó trước sau một phen xong mới dám cất bước đi tiếp.
Đi được mười trượng nữa lại có một lối rẽ khiến hắn thầm lo lắng, không biết cái động này dẫn tới đâu nữa, vào quá sâu ở địa hình chật hẹp này mà rủi gặp yêu thú cấp hai đỉnh phong thì đúng là rất nguy hiểm.
Nghĩ thế hắn lại định dùng Dụ Yêu Thảo để nếu có yêu thú thì có thể dụ nó ra.
Tính là làm ngay, hắn cẩn thận lùi ra chỗ cách cửa động chưa tới hai trượng, mất một khắc bày ra Tiểu Bát Quái Khốn Linh Trận rồi đặt Dụ Yêu Thảo vào giữa, xong dán thu liễm khí tức, đợi ở ngoài cửa động. Mất thêm một khắc mà không thấy gì, hắn cười khổ lắc lắc đầu, có thể hắn đã lo lắng quá nhiều.
Sau khi thu lại Dụ Yêu Thảo đề phòng việc thu hút yêu thú từ nơi khác còn để nguyên trận pháp như thế, hắn lần nữa lặp lại các động tác rồi thong thả bước vào trong động, sau khi đi qua bốn lối rẽ thì rốt cuộc động cũng có xu hướng mở rộng ra hơn nữa ở phía xa còn lờ mờ thấy có những điểm sáng và mùi linh thảo truyền đến khiến hắn thở phào một hơi đồng thời đi nhanh hơn một chút.
Nhưng khi đi tới gần chỗ phát sáng, lúc có thể bằng mắt nhìn tương đối rõ ràng mọi vật thì hắn hết vui mừng rồi lại cười khổ.
Trước mắt hắn là đúng là điểm cuối sơn động hơn nữa còn là vùng đất đá tương đối bằng phẳng có diện tích không nhỏ, ở trên vách động là những thạch nhũ phát sáng lập lánh, còn ở dưới mặt đất cách hắn khoảng bốn trượng là năm gốc linh thảo trưởng thành và vài cây non màu đỏ thẫm như ngọn lửa trong khung cảnh tối tăm, trông khá bắt mắt.
“Đúng là là Hỏa Chi Hoa trong ghi chép rồi mà lại còn tới năm gốc, đúng là đại thu hoạch rồi. A, màu đỏ thẫm sao, có vẻ chưa đủ hỏa hầu nhưng cũng không sao.” Hắn vui mừng thầm nghĩ.
Nhưng khi nhìn kỹ hơn thì trên mặt hắn không khỏi hiện lên dị sắc, giữa mấy gốc linh thảo là một con khỉ nhỏ xíu, to có lẽ chỉ chừng hai nắm tay người mà thôi, hơn nữa lúc này nó đã bị hắn đánh thức, đang giương đôi mắt to tròn có phần dễ thương lên nhìn hắn rồi lập tức chuyển sang vẻ hung hăng, xù bộ lông đỏ nhạt vốn mượt mà, có vẻ như muốn đấu sống mái với hắn.
Lục Văn thấy nó thì âm thầm kinh hãi, con khỉ này tuy trông rất non nớt nhưng khi tỉnh dậy lại tỏa ra khí tức ngang với tu sĩ Luyện Khí kỳ tầng mười ba, chưa biết nó tạo công kích loại gì nhưng hẳn không dễ chơi chút nào.
Hắn thoáng cân nhắc một chút rồi vỗ bên hông lấy ra phù bảo Định Thần Tác, hóa lớn nó lên thành một sợi dây dài một trượng tỏa ánh sáng xanh mờ mờ, nắm trong tay đập đập lên vách động mấy cái, trừng mắt tỏ vẻ uy hiếp con khỉ.
Con khỉ bị hắn chọc giận, tức thì há miệng nhỏ phóng ra một luồng lửa màu bạc cực nóng về phía Lục Văn.
Quả thực ngọn lửa này nóng khủng khiết, nơi nó đi qua không khí như vặn vẹo.
Lục Văn thấy cảnh này thì kinh hãi, dứt khoát bỏ hộ thể cương khí, cầm Định Thần Tác bỏ chạy ra phía cửa động.
Con khỉ nhỏ bị chọc giận hoàn toàn rồi!
Nó không chậm trễ tung mình đuổi theo kẻ phá rối, tốc độ còn nhanh hơn Lục Văn một chút nữa.
Nếu không phải nó ngốc, vừa chạy vừa phun lửa thì hẳn là không đến cửa động Lục Văn đã bị nó bắt kịp rồi.
Lục Văn lúc này vừa dốc sức chạy vừa ném một, hai tấm phù quay lại để cản trở ngọn lửa kia nhưng lập tức bị ngọn lửa kia thiêu trụi, chẳng kịp cản trở chút nào.
Sau thời gian chưa tới mười hơi thở, người chạy khỉ đuổi đã dắt díu nhau ra phía cửa động, khi hắn vừa ra tới cửa động thì con khỉ nhỏ kia đã đuổi tới chỉ còn cách hắn chừng hai trượng.
Lục Văn đột nhiên dừng phắt lại, miệng quát một tiếng: “Khởi!”
Tức thì một màn sáng như một cái ống méo tám cạnh bừng lên, bao vây con khỉ vào bên trong.
Nó hốt hoảng kêu “chi chi” mấy tiếng rồi lại giận dữ há miệng phóng lửa toan phá trận.
Nhưng đúng lúc này, từ một chỗ trên màn sáng, một sợi dây xanh nhanh như chớp phóng thẳng về phía nó.
Con khỉ tức khắc chuyển hướng sang phun lửa vào sợi dây, có điều nó đã ngây thơ khi đánh giá sức mạnh của sợi dây.
Chỉ thấy sợi dây chẳng nhưng không tổn hao gì mà còn xuyên qua đám lửa, nhanh chóng quấn chặt lấy nó khiến nó gần như mất hết khả năng chiến đấu, cái miệng nhỏ chỉ còn biết kêu chi chi chứ chẳng phun ra được lửa nữa.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]