Lục Tiêu cứ thế dễ dàng thoát khốn.
Dưới ánh sáng ban ngày, khuôn mặt thanh niên mặc áo vải như ngọc, thần sắc ôn hòa bình tĩnh.
Nhưng ánh mắt mọi người nhìn hắn giống như đang nhìn một vị chúa tể toàn năng!
Đòn đánh của Đạm Đài Lăng Trì mang theo sự cấm kỵ kinh khủng đến mức nào, vượt xa giới hạn Thiên Cực cảnh.
Vậy mà vẫn vô ích, bị Lục Tiêu dễ dàng phá vỡ chẳng khác nào không tồn tại!
"Nếu ta là con sâu cái kiến thì ngươi là gì?"
Lục Tiêu khẽ nói.
Hắn tiện tay vỗ nhẹ lên lồng giam vàng rực kia.
Bùm!
Lồng giam vàng rực nổ tung, hóa thành mưa ánh sáng bay đầy trời.
Gần như cùng lúc, Đạm Đài Lăng Trì ở phía xa thân hình lảo đảo, rên lên một tiếng.
Lão nheo mắt lại, sắc mặt lạnh lùng: "Sâu kiến thì vẫn là sâu kiến, cho dù có một món cấm kỵ bí bảo cũng không thể thay đổi sự thật ngươi là sâu kiến!"
Giọng nói lạnh lùng vang vọng đất trời.
Gần như cùng lúc, Đạm Đài Lăng Trì vung tay áo.
Ầm!
Thần hồng vàng rực rỡ ngập trời xuất hiện, ngưng tụ trong hư không thành một cây trường thương màu đen có sấm sét quấn quanh.
Khoảnh khắc trường thương xuất hiện, bầu trời rung chuyển, hư không nứt toác sụp đổ.
Khí tức kinh khủng đến mức khiến các cường giả Thiên Cực cảnh chỉ nhìn thôi đã hồn bay phách lạc, toàn thân lạnh toát như đối mặt với kiếp nạn diệt thế!
"Sâu kiến, có dám đỡ một đòn này của ta không?"
Đạm Đài Lăng Trì hét lớn.
Ầm một tiếng, cây trường thương
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/van-tien-trieu-bai-c/5036376/chuong-777.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.