Mục Lưu Nguyệt từ nhỏ đến lớn đều được xem như bảo vật của tướng quân phủ, lại cùng Trường Bình công chúa giao hảo rất thân mật, ngay cả hoàng hậu cùng thái hậu cũng rất sủng ái. Tuy rằng chỉ là một đại tiểu thư, mọi người ở đế đô gọi Trường Bình công chúa là Đệ Nhị, ngay cả trong cung các phi tần hay nương nương cũng đều nhường nàng.
Hàn Vân Tịch, tính cái cái thá gì nha!
Bất quá là một cái Tần Vương phi hữu danh vô thực, ngay cả tỳ nữ trong Tần Vương phủ còn không bằng, nàng thật đúng là tự xem trọng mình.
Kêu nàng đứng lại liền đứng lại sao? Hàn Vân Tịch mắt điếc tai ngơ.
Mục Lưu Nguyệt phát hỏa, bước nhanh đuổi theo, bắt lấy Hàn Vân Tịch, cũng không cần biết nàng có phải hay không cố ý, bộ móng tay thật dài đâm vào thịt Hàn Vân Tịch, rất đau.
"Ngươi có định cứu ca ta tỉnh hay không?" Mục Lưu Nguyệt vênh mặt hất hàm sai khiến hỏi.
Mục đại tướng quân ra cửa nhìn thấy, lạnh lùng nói, "Lưu nguyệt, để nàng đi, ca ngươi rất nhanh liền sẽ tỉnh."
"Nói như vậy là ca vẫn còn chưa tỉnh?" Mục Lưu Nguyệt thực không thể tưởng tượng, "Cha, ngươi thật sự tin nàng a?"
Hàn Vân Tịch bị túm cảm thấy rất đau, mắt lé lên nhìn lại, một đôi mắt phượng nham hiểm hung ác làm cho người ta sợ hãi, "Buông tay!"
"Không được, trước khi ca ta tỉnh lại, nàng không thể đi!" Mục Lưu Nguyệt chính là không buông tay.
Ai ngờ, Hàn Vân Tịch duỗi tay véo hai huyệt đạo trên cổ tay của Mục Lưu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/van-tich-truyen-thien-tai-tieu-doc-phi/207028/chuong-23.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.