Chương trước
Chương sau
Sau khi rời hoàng cung, Long Phi Dạ đưa Hàn Vân Tịch trở lại Tần Vương phủ.
Hàn Vân Tịch vốn định trở về phủ rồi cùng hắn thảo luận sự việc cứu trợ thiên tai, nhưng mà, Long Phi Dạ vẫn còn có việc phải ra ngoài.
Thấy hắn muốn đi, Hàn Vân Tịch vội vã gọi: “Điện hạ...”
Ai ngờ, Long Phi Dạ cũng đang muốn quay đầu nhìn lại, hình như có điều muốn nói với nàng.
“Điện hạ nói trước.”
“Có việc gì?”
Hai người đồng thời mở miệng, Hàn Vân Tịch cười, thoải mái xin hắn: “Điện hạ, mang thần thiếp cùng người đến vùng thiên tai nhé, vùng nạn ôn dịch hoành hành, thần thiếp có thể theo cạnh bảo vệ điện hạ.”
Triệu Ma Ma ở một bên cũng nhịn không được ho nhẹ, cái này Vương phi nương nương da mặt người là càng ngày càng dày rồi, nàng rõ ràng là độc y, giải độc lợi hại, y thuật lại bình thường, thường xuyên nhờ trợ giúp từ Cố thái y mà.
Mấu chốt là nàng một chút võ công cũng không biết, thế mà còn dám nói “theo cạnh bảo vệ” bốn chữ này.
Mặc dù Triệu Ma Ma cũng rất hi vọng Vương phi nương nương cùng đi với Tần Vương điện hạ, thế nhưng, lý do này ngay cả bà đều thấy không được.
“Theo cạnh bảo vệ?” Long Phi Dạ có chút hăng hái truy hỏi.
Hàn Vân Tịch kỳ thật chính là muốn đi mà thôi, Long Phi Dạ đi đến khu vực thiên tai tất nhiên sẽ mang người của Hộ bộ, người của Thái y viện, căn bản không cần đến nàng quan tâm.
Bị Long Phi Dạ chăm chú nhìn như thế, nàng càng cảm thấy chột dạ.
Nhưng, cho dù chột dạ, nàng cũng không có biểu hiện ra ngoài. Nói rồi mà, trong hành trình “một trăm bước”, mặc kệ phát sinh cái gì, đều muốn hướng hắn cười từng bước một đi qua.
Hàn Vân Tịch vẫn nụ cười như hoa, tràn đầy tự tin: “Đúng vậy, theo cạnh bảo vệ!”
Long Phi Dạ vui vẻ, lần đầu tiên cởi mở sảng khoái bật cười: “Ha ha, được, bản vương dẫn nàng đi!”
Hàn Vân Tịch thấy Long Phi Dạ cười qua mấy lần, nhưng lần đầu tiên thấy hắn cười sảng khoái đến như thế.
Một câu nói, một tiếng cười, nàng phảng phất lại tới gần hắn rất nhiều rất nhiều.
“Điện hạ vừa muốn nói việc gì à?” Hàn Vân Tịch hỏi.
“Không có việc gì, đi chuẩn bị một chút đi, ba ngày sau xuất phát.” Long Phi Dạ mới không nói cho nữ nhân ngốc này, việc hắn định nói với nàng, chính là việc nàng vừa cầu xin.
Hàn Vân Tịch cực kỳ vui vẻ, cũng không hỏi nhiều: “Được, thần thiếp chuẩn bị kỹ rồi chờ người.”
Long Phi Dạ đi rồi, Triệu Ma Ma liền quấn lấy Vương phi nương nương không tha, một đường nói đủ các loại cầu xin.
“Vương phi nương nương, người mang theo lão nô đi!”
“Lão nô có thể ở bên bảo vệ người, lão nô còn có thể giặt quần áo nấu cơm cho người cùng điện hạ, các người đi ra ngoài, tốt xấu cũng phải có người hầu hạ chứ.”
“Vương phi nương nương, lão nô kiếp này chưa từng được rời Đế Đô đi đâu...”
Hàn Vân Tịch nhìn Triệu Ma Ma, chính là không nói lời nào, nhưng làm Triệu Ma Ma lo lắng.
Chủ tớ hai vừa đến trong viện Vân Nhàn Các, Tô Tiểu Ngọc đi tới.
Thấy thế, Tô Tiểu Ngọc hiếu kì không thôi: “Vương phi nương nương, mọi người muốn đi đâu vậy?”
“Trẻ con không được phép hỏi nhiều như vậy.” Triệu Ma Ma lập tức răn dạy.
Tô Tiểu Ngọc ấm ức nháy nháy đôi mắt to, liếc trộm Hàn Vân Tịch một chút, liền ngoan ngoãn lui sang một bên.
Hàn Vân Tịch là người hiểu chuyện, Triệu Ma Ma xưa nay yêu thương Tô Tiểu Ngọc nàng đều thấy ở trong mắt, thấy bộ dạng ấm ức kia của Tô Tiểu Ngọc, nàng cũng không để ý nhiều tới.
“Triệu Ma Ma, ngươi muốn đi cũng được, nhưng phải đồng ý ta một việc.” Hàn Vân Tịch cuối cùng mở miệng.
Triệu Ma Ma kích động nha, cũng không hỏi chuyện gì, lập tức đáp ứng: “Vương phi nương nương cứ việc nói.”
“Đi với ta một chuyến đến Cố gia.” Hàn Vân Tịch cười hắc hắc nói.
Nghe xong lời này, Triệu Ma Ma cười tươi như hoa lập tức đông cứng: “Vương phi nương nương, người... đến Cố gia làm gì?”
Mặc dù giữa Vương phi nương nương cùng Cố thái y không có gì, một hồi trước điện hạ hiểu lầm cũng đã giải thích rõ.
Thế nhưng, với tính tình kia của điện hạ, Vương phi nương nương tốt nhất vẫn là đừng gặp Cố thái y tương đối tốt nhá!
Cố thái y sau lần trọng thương kia, một mực ở trong nhà dưỡng thương, đến nay vẫn còn xin nghỉ ở Thái y viện. Muốn Cố thái y tùy cùng đi khu thiên tai là không thể nào, trừ cái đó ra, Vương phi nương nương tìm hắn còn có chuyện gì?
Hàn Vân Tịch tiện tay cầm quả ném qua Triệu Ma Ma: “Tuổi đã cao, trong đầu làm sao còn đều là những thứ linh tinh vậy, ta cùng Cố thái y có thể có cái gì chứ?”
Đúng nha, nàng thích Long Phi Dạ như vậy, làm sao có thể nhìn trúng nam nhân khác?
Triệu Ma Ma rất ấm ức a: “Chủ tử, vậy ngươi tìm Cố thái y làm gì?”
“Ngươi đi với ta một chuyến chẳng phải sẽ biết sao.” Hàn Vân Tịch thần bí cực kỳ.
Triệu Ma Ma quả là bất đắc dĩ, chỉ có thể đồng ý, đương nhiên, bà hiểu rất rõ chuyện này phải giấu Tần Vương điện hạ.
Tô Tiểu Ngọc ở một bên nghe, nhìn, tròng mắt đen trắng phân minh đảo quanh chuyển động, tựa như một con tiểu hồ ly giảo hoạt.
“Tiểu Ngọc nhi, đi căn dặn nhà bếp chuẩn bị chút lương khô, còn nữa tìm Lạc quản gia chuẩn bị chút lá trà, nói sau ba ngày ta cùng điện hạ sẽ đi xa nhà.”
Hàn Vân Tịch sau khi giao việc cho Tô Tiểu Ngọc xong, liền đưa Triệu Ma Ma đi Cố gia.
Tô Tiểu Ngọc rất nhanh liền làm xong việc được giao, thừa dịp Hàn Vân Tịch cùng Triệu Ma Ma đều không ở Vân Nhàn Các, nàng tìm cái cớ chuồn ra cửa.
Tô Tiểu Ngọc nha đầu này tiểu quỷ khôn ngoan, làm việc rất cẩn thận, nàng ra cửa chính Tần Vương phủ đi mấy cửa hàng, mua một chút bánh ngọt, lại lượn quanh mấy đầu cái hẻm nhỏ, xác định phía sau không ai theo đuôi, nàng mới đi vào một đầu hẻm sâu, tiến vào một nhà dân.
Phòng rất tối, nếu là trẻ con bình thường đều sẽ sợ hãi, Tô Tiểu Ngọc lại rất vui vẻ, còn không đi đứng bình thường, mà trong bóng tối sung sướng nhảy nhót.
Một đường nhảy nhót đến chỗ đưa tay không nhìn thấy năm ngón, nàng đột ngột dừng bước, cười ha hả hét một tiếng: “Chủ tử, người ra đây!”
Hoạt bát như thế này, với khi ở Tần Vương phủ giống như như hai người khác nhau.
“Có tin tức?”
Theo âm thanh trầm thấp, trong bóng tối một bóng người chuyển động, rất nhanh liền lại bao phủ trong bóng đêm.
“Không dễ dàng như vậy, nữ nhân kia quá dị lắm, tắm rửa đi ngủ thay quần áo tất cả đều không cho người ta hầu hạ.”
Chế độ nhả tin tức của Tô Tiểu Ngọc vừa khởi động, người trong bóng tối còn chưa nói chuyện, nàng lại nói: “Còn có, nàng cùng Tần Vương điện hạ căn bản không ngủ cùng một chỗ, mỗi người ngủ một phòng. Ta đến lâu như vậy cũng chỉ gặp được một lần, vẫn là Tần Vương điện hạ đi đến phòng nàng ta ngủ. Chủ tử, ta cực kỳ hoài nghi nữ nhân này cùng Tần Vương điện hạ đến nay còn chưa có cái kia cái kia.”
Vừa mới nói xong, trong bóng tối lập tức truyền đến âm thanh một trận ho nhẹ, giống như là bị bị sặc.
“Chủ tử, ba ngày sau bọn họ muốn đi xa nhà, đoán chừng ta không cùng đi được, làm sao bây giờ?”
Đây là mục đích chủ yếu Tô Tiểu Ngọc hôm nay tới.
“Không vội, chúng ta có thể đợi.” Trong bóng tối nam tử nhàn nhạt nói.
“Chủ tử, coi như chờ cũng phải nghĩ biện pháp! Muốn nhìn thân thể của nàng ta thật không dễ dàng như vậy, ta dám đánh cược Tần Vương điện hạ chưa hẳn đã được nhìn qua!”
Tô Tiểu Ngọc nói, đột nhiên cười: “Chủ tử, nếu không người đi thử xem?”
Lời này vừa ra, trong bóng tối nam tử liền lạnh giọng: “Thế cần ngươi làm gì?”
“Tiểu Ngọc nhi có thể giúp chủ tử tạo ra cơ hội! Hàn Vân Tịch làm nữ chủ tử, Tiểu Ngọc nhi có thể tiếp nhận.”
Tô Tiểu Ngọc vẫn là cười đùa tí tửng, cũng không sợ hãi chủ tử trở mặt, nàng không giống những người khác, nàng là cô nhi được chủ tử nhặt về, một tay nuôi lớn. Ngay cả thân muội muội kia của chủ tử cũng không biết nàng tồn tại, bất kể là ai điều tra thân thế của nàng, tra được đều chỉ sẽ là cô nhi.
Lần này, nam tử nghiêm mặt nghiêm nghị: “Ngươi đủ rồi đó! Hàn Vân Tịch nếu thật là người chúng ta muốn tìm, ngươi hôm nay nói lời này chính là đại bất kính!”
Tô Tiểu Ngọc lúc này mới an phận lui xuống, bĩu môi, không dám nói lung tung.
Kỳ thật nàng cũng không phải rất rõ chủ tử rốt cuộc muốn xác định ở Hàn Vân Tịch là thân phận gì, nàng chỉ biết là, thân phận kia vô cùng tôn quý, là chủ tử cả nhà, thậm chí toàn tộc đều phải trung thành.
Nếu như Hàn Vân Tịch là người chủ tử muốn tìm, như vậy sau lưng nàng đốt sống đuôi tất sẽ có một cái bớt phượng vũ độc nhất vô nhị.
“Chúng ta chí ít còn có thời gian ba năm, không vội, nhất quyết không thể đánh rắn động cỏ, hiểu chưa?” Nam tử hết sức chăm chú giao phó.
“Vâng...” Tô Tiểu Ngọc ngoan ngoãn lên tiếng.
“Ta hỏi ngươi hiểu chưa?” Nam tử không vui.
Tô Tiểu Ngọc lập tức giữ vững tinh thần, lớn tiếng trả lời: “Thuộc hạ đã rõ! Thuộc hạ nhất định sẽ không để cho chủ tử thất vọng, xin chủ tử yên tâm!”
Tô Tiểu Ngọc rời phòng tối rất lâu sau đó, nam tử kia mới từ một bên cửa khác rời đi, không nhìn thấy chính diện mặt hắn, chỉ thấy bóng lưng cao lớn như núi của hắn, cõng ở sau lưng một thanh Ô Mộc Cung màu đen, bên trên thân cung điêu khắc một con Phượng Hoàng tắm lửa tái sinh.
Cung này chính là cung Ô Mộc Phượng Hoàng, người vác cung này trên vai, ngoại trừ Tây Chu Sở gia Sở Thiên Ẩn, còn ai vào đây nữa chứ?
Thiên Huy Hoàng đế cùng Tây Chu Hoàng đế đã đạt được ý nguyện cầu thân qua hôn sự của Sở Thanh Ca, nhưng còn chưa có thông tin chính thức ra ngoài.
Tất cả mọi người cho là hắn đã cùng Sở Thanh Ca, Đoan Mộc Bạch Diệp về Tây Chu, kỳ thật, hắn vẫn luôn ở tại Thiên Ninh Đế Đô, chứ không hề rời đi.
Tô Tiểu Ngọc trở về phủ, Hàn Vân Tịch cùng Triệu Ma Ma còn chưa trở về.
Hàn Vân Tịch đi Cố gia rốt cuộc có chuyện gì? Kỳ thật Triệu Ma Ma cũng không biết, Hàn Vân Tịch đã lén phái người giao cho Cố Bắc Nguyệt hai lần thuốc. Ba ngày sau, nàng liền muốn rời khỏi Đế Đô, chẳng lẽ lại là cố ý nói từ biệt với Cố thái y?
Không, nàng là đi xin nhờ Cố thái y một việc quan trọng.
Thú nhỏ ngày đó cứu được Cố Bắc Nguyệt xong vẫn luôn trong trạng thái ngủ tỉnh ngủ tỉnh, lúc tỉnh lại nhìn cũng không nhìn Hàn Vân Tịch một chút, chỉ lo ăn, ăn ăn rồi lại ngủ thiếp đi.
Thú nhỏ rất yếu ớt, nó cần nhiều thời gian cùng đồ ăn, Hàn Vân Tịch đặc biệt hi vọng có thể đem thú nhỏ giấu trong không gian rộng lớn của hệ thống giải độc, đáng tiếc hệ thống giải độc không cách nào phân biệt ra độc tố bên trong răng của thú nhỏ, tạm thời không tiếp nhận được thú nhỏ.
Lần này đi khu vực thiên tai cứu nạn, tất nhiên sẽ bận bịu không thể chăm sóc vật nhỏ, Hàn Vân Tịch càng nghĩ, cũng chỉ có đem thú nhỏ đang suy yếu đến không chịu nổi một đòn tạm thời giao phó cho Cố Bắc Nguyệt, nàng mới có thể yên tâm.
Vết thương của Cố Bắc Nguyệt đã gần như khỏi hẳn, chỉ là thân thể còn rất yếu.
Hàn Vân Tịch đem một đống lớn độc dược giao cho Cố Bắc Nguyệt xong, mới cẩn thận từng li từng tí ôm thú nhỏ trong túi chữa bệnh ra.
Vật nhỏ cuộn thành một đống, ngủ rất ngon, tựa như là đứa bé sơ sinh.
Nếu như nó biết phải rời xa chủ tử, tất nhiên sẽ rất khó chịu, thế nhưng, nó nếu như biết thời gian tiếp theo nó có thể ở cùng một chỗ với công tử áo trắng nó yêu thích nhất, nó tất nhiên sẽ không nỡ ngủ.
“Giao cho ngươi đấy!”
Hàn Vân Tịch nhìn như sảng khoái, kỳ thật cảm thấy đặc biệt không nỡ.
Cố Bắc Nguyệt nét mặt tái nhợt tươi cười vẫn vậy như gió xuân tháng tư dịu dàng, hắn nói: “Vương phi nương nương yên tâm, việc người phó thác, tại hạ nhất định lấy tính mệnh để bảo vệ.”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.