Thấy Nhị Hoàng tử hỗn láo, Tiêu Chính Tín lập tức dạy bảo: “Thiên Kình, không được vô lễ với Hoàng phi nương nương!” Tiêu Chính Tín tuy là ông ngoại của Nhị Hoàng tử, nhưng xét về tôn ti thì Tiêu Chính Tín phải xưng Long Thiên Mặc một tiếng Nhị Hoàng tử. Bình thường thì ông ta cũng xưng hô như vậy, nhưng tình hình hiện giờ đã thay đổi. Nếu không có sự hậu thuẫn của Tiêu Chính Tín và Tần Vương thì đừng nói Tiêu Quý phi mà ngay cả Nhị Hoàng tử cũng gặp họa. “Ông ngoại, chúng ta đều là người giúp Tần Vương, nàng ấy đương nhiên phải cứu mẫu phi chứ!” Nhị Hoàng tử bực tức nói. Vốn dĩ là Hoàng tử được sủng ái nhất, thế lực còn mạnh hơn Thái tử mà nay địa vị đó bị rớt thê thảm nên hắn không thể thích nghi được. Hắn và phụ hoàng từ trước đến nay đều không hài lòng với Tần Vương Điện hạ. Ngược lại, Thái tử Long Thiên Kình lại rất kính trọng Tần Vương. Nhưng ai biết được sau này hắn lại trở thành người của Tần Vương. Nhị Hoàng và mẫu phi thực sự đã bị ông ngoại giấu diếm rất khổ sở! Nhị Hoàng tử rất không cam tâm. Nếu như có thể, hắn chỉ chọn phụ hoàng, vì phụ hoàng đã có ý muốn phế Thái tử. Mà tận trung với Tần Vương thì hắn còn có ngày ngóc được đầu lên không khi hắn đã bị chơi khăm như thế tại lễ mừng thọ? “Thiên Kình, không được làm càn!” Tiêu Chính Tín nghiêm khắc nói. Long Thiên Kình hậm hực: “Dù sao thì nàng ta cũng phải cứu mẫu phi!” Hàn Vân Tịch thực sự không hiểu tại sao lúc trước Thiên Huy Hoàng đế lại loại đi một Long Thiên Mặc giỏi giang như vậy để trọng dụng tên ngốc này! Long Thiên Mặc cho dù có phải nằm liệt mấy năm thì trí khôn và cảm xúc cũng hơn Long Thiên Kình cả trăm lần! Sau này khi biết về thực lực tài chính của Quốc Cữu phủ thì nàng mới hiểu ra những suy tính của Thiên Huy Hoàng đế, nhưng đó là sau này. “Vương phi nương nương lượng thứ, mong nương nương nể tình Điện hạ mà cứu Ngọc Như!" Tiêu Chính tín đau khổ cầu khẩn. Thực ra Long Thiên Kình nói không đúng. Không phải Tiêu gia giúp Tần Vương mà Tiêu gia có được ngày hôm nay, hắn có được vị trí tả thừa tướng như hôm nay hay Ngọc Như được vào cung thành quý phi là đều dựa vào sự giúp đỡ của Tần Vương cả. Biết phạm vi thế lực của Long Phi Dạ, Hàn Vân Tịch đương nhiên sẽ cứu, cho dù Tiêu Chính Tín không đến cầu xin thì nàng ấy cũng nhất định sẽ cứu. “Yên tâm, chỉ cần mẫu phi vô tội thì ta nhất định sẽ đưa sự việc ra ánh sáng!” Hàn Vân Tịch dứt lời liền lên kiệu, không so đo với Long Thiên Kình, cũng không trách móc gì. Tiêu Chính Tín bất giác cảm khái, nữ nhân này thật độ lượng, quả không hổ danh là Tần Vương chính phi! Hàn Vân Tịch được đón thẳng đến hiện trường vụ án là tẩm cung của Vận quý phi. Tại hiện trường cũng khá đông người, Thái hậu, Tiêu quý phi, Thiên Huy Hoàng đế, ngoài ra còn vài cung nữ. Gây bất ngờ nhất cho Hàn Vân Tịch là Đoan Mộc Bạch Diệp, Sở Thiên Ẩn cùng Sở Thanh Ca đều có mặt. Việc trong nhà của Thiên Huy Hoàng đế mà đám người Tây Chu bên ngoài này can dự cái gì chứ? Thiên Huy Hoàng đế không ngại vạch áo cho người xem lưng ư? Thấy Hàn Vân Tịch đến, Thái hậu mừng rỡ nói: “Vân Tịch, cuối cùng con cũng đến, mọi người đang chờ con đây!” Vị lão thái hậu bất kể khi nào nhìn thấy Vân Tịch đều cười nói hiền từ, thân thiện, những ai không biết còn tưởng quan hệ của hai người họ tốt lắm cơ! Hàn Vân Tịch quen rồi, nở nụ cười nghênh đón: “Vân Tịch thỉnh vấn Thái hậu nương nương, thỉnh an Hoàng thượng.” Ai ngờ, Thái hậu bỗng đích thân đỡ nàng đứng dậy. Bình thường lão thái hậu cũng là nhiệt tình nhưng cũng không đến mức vậy! Lần này, mười phần thì tám chin phần là nàng ta hãm hại Tiêu quý phi, nhân chứng vật chứng đều đã đủ, sao còn chưa kết án? Sao còn mới Vân Tịch đến để phối hợp điều tra? Thật kì lạ! Chẳng nhẽ lại thèm Dược Quyên Phiến? Lại có cạm bẫy nào đang đợi nàng? “Vân Tịch, nhân chứng vật chứng đều đủ cả, Tiêu quý phi chính là hung thủ đứng sau vụ hạ độc này. Thế nhưng Sở cô nương lại bảo không phải vậy. Nàng ấy nói độc dược này có vấn đề. Ai gia cũng không phải không tin Sở cô nương, chỉ có điều…” Thái hậu vừa nói vừa nở nụ cười gượng: “Có con đến thì ai gia mới an tâm.” Hóa ra khi Vận quý phi bị phát độc tử vong là đúng lúc Thiên Huy Hoàng đế đang gặp mặt Đoan Mộc Bạch Diệp cùng hai huynh muội nhà Sở gia tại Ngự hoa viên. Khi Lạc công công đi bẩm báo với Hoàng thượng đã vô tình để Sở Thanh Ca nghe thấy. Sở Thanh Ca nói rằng nàng ấy biết độc thuật, chủ động mới Anh qua xem. Khi nàng ta đến thì Thái hậu đang chuẩn bị định tội cho Tiêu quý phi, Sở Thanh Ca lại nói độc dược có vấn đề nên vẫn chưa định tội được. Tuy rằng Thiên Huy Hoàng đế đúng là lạnh nhạt với Tiêu quý phi, nhưng cũng không làm gì nàng. Với tình thế như bây giờ thì Thiên Huy Hoàng đế chắc sẽ đứng về phía Thái hậu. Có ai biết được rằng Thiên Huy Hoàng đế lại rất coi trọng lời nói của Sở Thanh Ca, yêu cầu Sở Thanh Ca đến điều tra việc này. Điều này thì quá ư hoang đường! Thái hậu rất tinh nhanh đã lập tức cảm nhận được điều bất thường giữa Thiên Huy Hoàng đế và Sở Thanh Ca. Nếu bà đoán không nhầm thì đứa con trai háo sắc của bà đã phải lòng Sở Thanh Ca rồi! Sở Thanh Ca xuất thân trong một gia đình danh giá của Tây Chu, đại tướng nhà họ Sở. Dựa trên quan hệ hiện tại giữa Tây Chu và Thiên Ninh, cộng thêm xuất thân nhà đại tướng của Sở Thanh Ca, nếu hai bên hòa thân thì nàng ta không được làm Hoàng hậu thì cũng đứng đầu hàng ngũ quý phi. Mọi việc chốn hậu cung đều do Thái hậu điều hành nên lẽ dĩ nhiên bà ta không ngại điều tra. Thái hậu một mực muốn đưa Tuyết quý phi lên nên sao có thể cho phép người khác tranh giành với Tuyết quý phi? Vậy nên Thái hậu nghĩ đến Vân Tịch chính là nữ nhân đã nhục mạ thâm tệ Sở Thanh Ca trong lễ mừng thọ. Thực ra việc Sở Thanh Ca chủ động mời không phải để lấy lòng Thiên Huy Hoàng đế vì nàng ta vốn không biết Thiên Huy Hoàng đế đã phải lòng mình ngay từ lúc nàng trổ tài đàn cửu huyền cầm tại yến tiệc mừng thọ của Thái hậu. Nàng càng không biết những quan hệ phức tạp chốn hậu cung của Thiên Huy Hoàng đế. Lí do nàng làm vậy vô cùng đơn giản, nàng chỉ muốn làm rối chuyện lên để Long Phi Dạ biết được nàng vẫn đang ở Đế Đô, để chàng ấy nghe được tin tức về mình. Hàn Vân Tịch biết độc thuật, nàng cũng biết! Những thứ Hàn Vân Tịch không có thì nàng có! Nếu Long Phi Dạ có được sự ủng hộ từ phía Sở gia Tây Chu thì chàng càng có thêm quân bài để đối đầu với Thiên Huy Hoàng đế! Thái hậu vừa nói xong, Hàn Vân Tịch còn chưa nắm được ý bà ta là gì thì Thiên Huy Hoàng đế đã mở miệng: “Thưa Mẫu hậu, độc thuật của Sở cô nương vô cùng thâm hậu, nhi thần rất yên tâm.” Hàn Vân Tịch nghe xong lời này thì càng hoang mang. Thiên Huy Hoàng đế và Thái hậu đang diễn vở nào vậy? Lúc này Sở Thanh Ca mới lạnh lùng nói: “Thái hậu nương nương, chất độc được tìm thấy trong cung của Tiêu quí phi và chất độc mà Vận qúy phi trúng đúng là giống nhau, nhưng để loại độc này lấy đi tính mạng thì phải dùng hết cả bình mới đủ lượng. Ở đây vẫn còn thừa nửa bình thì rõ ràng là hãm hại!” Hàn Vân Tịch vừa liếc qua liền biết ngay loại Tuyết Cao màu đỏ đó. Đúng như lời Sở Thanh Ca nói khi nãy, phải dùng hết cả bình thì mới bị trúng độc. Ở đây còn lại nửa bình, tất có gì mờ ám. “Sở cô nương ý là ai gia vu oan hãm hại Tiêu quý phi ư?” Thái hậu không còn giữ khách khí nữa. Tiêu quý phi cùng cung nữ làm chứng ngồi quỳ một bên, không lên tiếng từ đầu đến giờ. Sở Thanh Ca vô cùng kiêu ngạo. Nếu như không vì tôn ti trên dưới thì nàng ta cũng chẳng coi lão thái hậu này ra gì. Biểu hiện của lão thái hậu trên tiệc mừng thọ vừa rồi đã khiến nàng rất khinh thường. “Thanh Ca không dám, Thanh Ca chỉ nói sự thật.” Sở Thanh Ca lạnh lùng đáp lời. “Vân Tịch, ngươi nói sao?” Thái hậu chuyển sang hỏi Hàn Vân Tịch. Tuy rằng Hàn Vân Tịch không hiểu rõ Thái hậu và Thiên Huy Hoàng đế rốt cuộc muốn làm gì, nhưng nàng có một mục đích rất rõ ràng là cứu Tiêu quý phi. “Còn lại nửa bình độc dược, ắt hẳn có gì mờ ám.” So với câu nói “rõ ràng là hãm hại” của Sở Thanh Ca thì cách nói của Hàn Vân Tịch cẩn thận hơn, cũng thông minh hơn. Lời nói này chí ít cũng làm cho Thái hậu dễ chịu hơn. Thế nhưng Sở Thành Ca chả thèm đếm xỉa, khẽ hứ một tiếng: “Đồ nhát gan.” Hàn Vân Tịch không thèm để ý, cười và hỏi: “Thái hậu nương nương là muốn giao lại vụ án này cho Vân Tịch ạ?” “Đương nhiên, đã có mờ ám thì phải điều tra cho rõ. Không thể để hung thủ thực sự nhởn nhơ ngoài vòng pháp luật, càng không thể vu oan cho người tốt!” Thái hậu nói một cách rất công tâm. “Vậy những người không liên quan thì…” Hàn Vân Tịch còn chưa nói xong thì Thiên Huy Hoàng đế đã cất lời: “Thưa Mẫu hậu, nếu như mờ ám đó là do Sở cô nương phát hiện ra thì Trẫm nghĩ vụ án này hãy để Sở cô nương điều tra. Trẫm cũng muốn xem thử độc thuật của Sở cô nương.” Hàn Vân Tịch buộc phải nghi ngờ không biết Thiên Huy Hoàng đế có phải đã bị uống thuốc mê của Sở Thanh Ca không mà cứ nói đỡ cho nàng ta vậy? Sau một hồi quan sát thì Hàn Vân Tịch phát hiện thấy ánh mắt của Thiên Huy Hoàng đế nhìn Sở Thanh Ca có phần khác lạ. Nàng cứ hồ nghi vậy, trong lòng có một dự đoán bạo gan. Chỉ có điều nàng không biết chắc Sở Thanh Ca có biết việc này không? “Hoàng thượng, đây là…” Thái hậu đang định từ chối, ai ngờ Sở Thanh Ca lại nói: “Vương phi nương nương, hay như vậy, chúng ta sẽ tự điều tra so xem ai tìm ra sự thật trước!” “Ha ha, đúng là ý kiến hay! Cứ như vậy đi.” Thiên Huy Hoàng đế vội vàng chấp thuận. Thái hậu nở một nụ cười nhạt, lạnh lùng nói: “Nếu hoàng thượng đã nói vậy thì hai ngươi tự đi điều tra đi.” Hàn Vân Tịch cảm thấy khó chịu. Sở Thanh Ca đã thất bại hai lần trước nàng rồi mà sao vẫn chưa từ bỏ? Nàng ta coi việc điều tra này là trò đùa ư? So cái gì mà so? Nếu người bị hãm hại hôm nay không phải là Tiêu quý phi thì Hàn Vân Tịch chả thèm so với nàng ta! Thấy Hàn Vân Tịch không nói năng gì, Sở Thanh Ca vội nói: “Vương phi nương nương, nếu ta điều tra ra trước thì nàng tính thế nào?” “Tiêu quý phi trong sạch, còn Vận quý phi có nhắm mắt được hay không chỉ chờ vào sự thật này, nếu nàng điều tra ra chân tướng thì Thái hậu và Hoàng thượng sẽ trọng thưởng cho nàng, ngươi còn muốn thế nào?” Hàn Vân Tịch nghiêm túc phản vấn. Sở Thanh Ca nghẹn lời, không biết trả lời sao. Nhưng nàng ta nhanh chóng lấy lại bình tĩnh. Cho dù đây là một ván cược không có ngân lượng, một cuộc đấu không có giải thưởng nhưng chỉ cần nàng điều tra ra chân tướng trước thì đã có thể giẫm đạp lên Hàn Vân Tịch! Độc thuật của Hàn Vân Tịch thì không chỉ ở Thiên Ninh mà cả khắp Vân Không đại lục này cũng đều rất nổi tiếng. Chỉ cần nàng ta thắng được Hàn Vân Tịch thì tên tuổi của nàng cũng sẽ truyền khắp các giới Thiên Ninh. “Tần Vương phi, chúng ta lấy thời hạn ba ngày, thế nào?” Sở Thanh Ca hỏi. “Tùy ngươi.” Hàn Vân Tịch không quan tâm. Đoan Mộc Bạch Diệp đứng một bên quan sát ánh nhìn của Thiên Huy Hoàng đế từ đầu đến cuối. Hắn nghĩ nếu như Thiên Huy Hoàng đế phải lòng Sở Thanh Ca thì việc hắn trở về lần này để xin lỗi về chuyện của Dao Dao chắc sẽ rất thuận lợi. Sở Thiên Ẩn cũng chú ý quan sát Thiên Huy Hoàng đế. Mặc dù hắn rất ghét hành động ngu ngốc này của muội muội mình nhưng hắn nghĩ nếu muội muội được ở lại Thiên Ninh thì đó cũng không hẳn là không tốt. Thời hạn điều tra là ba ngày. Để thuận tiện cho việc tra án, Hàn Vân Tịch và Sở Thanh Ca đều ở lại trong cung. Long Phi Dạ biết chuyện này, lập tức phái Triệu ma ma vào cung hầu hạ, dặn dò ma ma không được rời nửa bước. Mới ngày đầu tiên, Sở Thanh Ca và Hàn Vân Tịch đều ở lại cung của Vận quý phi để điều tra. Thiên Huy Hoàng đế vừa hạ triều liền lập tức đến đây…
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]