Chương trước
Chương sau
“Tại sao lại phải tắm?” Hàn Vân Tịch nhìn Tô Tiểu Ngọc không hiểu.
Tô Tiểu Ngọc chớp chớp cặp mắt ngây thơ trong trẻo thật thà trả lời rằng: “Thưa Vương phi nương nương, không phải những người có nhiều tiền sau khi ngủ dậy đều phải ngâm mình tắm rửa để giữ gìn làn da hay sao?”
Hàn Vân Tịch cười méo xệch: “Nhà ngươi nghe ai nói thế?”
“Những đứa ăn xin cùng nô tì trước đây bảo vậy. Chúng nó còn bảo những người lắm tiền thì khi tắm còn phải ngâm người trong những bồn tắm bên trong rắc đầy cánh hoa. Còn xoa bóp bằng những loại tinh dầu rất đắt tiền.” Tô Tiểu Ngọc miêu tả rất nghiêm túc, như thể muội ấy được tận mắt nhìn thấy.
Hàn Vân Tịch không biết phải trả lời muội ấy như thế nào. Nhưng muội ấy nói cũng đúng, tầng lớp quý tộc trong hoàng tộc này không riêng nữ nhi mà ngay cả nam nhân cũng rất thích ngâm bồn tắm.
Tô Tiểu Ngọc không nói gì nữa. Hàn Vân Tịch cũng suýt quên rằng trong tẩm cung của Long Phi Dạ có một bể khoáng nóng vô cùng sang trọng. Cái bồn tắm mà Tô Thiên Ngọc nói đến thì sao có thể sánh được với đầm khoáng này.
“Ta thích tắm vào buổi chiều tối.” Hàn Vân Tịch cười đáp.
Tô Tiểu Ngọc mắt sáng tinh ranh, vội vàng trả lời ngay: “Vậy thì chiều tối nô tì qua hầu Vương phi nương nương tắm rửa.”
Hàn Vân Tịch cười và không trả lời. Thực ra nàng không hề ngủ trong thư phòng mà ngồi xem một lượt toàn bộ các ghi chép về mĩ nhân huyết được lưu giữ trong hệ thống giải độc.
Kết quả khá thất vọng là những ghi chép đó rất ít và đều là những thứ mà nàng đã biết.
Mĩ nhân huyết được nuôi dưỡng bằng cơ thể của một cô gái đặc biệt. Cô gái này phải uống ba trăm loại độc dược mạn tính. Độc tính đó sẽ ngấm vào trong máu và khiến cho chất máu biến đổi.
Theo nguyên lí y học thông thường thì những người bị biến đổi chất máu như vậy sẽ không thể cứu được, nhưng việc này rõ ràng là không thể được giải thích theo nguyên lí y học thông thường.
Hàn Vân Tịch ngồi xuống chiếc xích đu trong sân phủ suy nghĩ, có thể nàng sẽ trộn lẫn tất cả các loại độc dược mạn tính mà Bách Lí Danh Hương đã uống xem kết quả thế nào rồi sẽ nghiên cứu tiếp.
Cũng không rõ Long Phi Dạ khi nào trở về. Chàng ấy có lẽ biết rõ về mĩ nhân huyết hơn nàng.
Tô Tiểu Ngọc đi theo Hàn Vân Tịch: “Vương phi nương nương, nô tì nghe Triệu ma ma nói những loài cỏ trồng trong vườn đều là độc dược, có thật không ạ?”
“Nếu muội không tin thì đi sờ thử xem sao.” Hàn Vân Tịch cười đáp.
Tô Tiểu Ngọc lập tức lắc đầu: “Ôi nô tì không dám.”
“Không dám là phải rồi, những thứ đó đều có chất cực độc.” Hàn Vân Tịch không nói đùa. Một khi để tay trần chạm vào bộ rễ của đám cỏ đó thì tay sẽ bị hoại.”
“Vương phi nương nương, nô tì sẽ không chạm vào chúng mà hàng ngày sẽ tưới nước cho chúng.” Tô Tiểu Ngọc rất tự giác.
Hàn Vân Tịch sao có thể giao một công việc quan trọng và nguy hiểm như thế cho một đứa trẻ chứ?
“Không cần đâu, ta sẽ tự chăm sóc chúng.”
Hàn Vân Tịch còn đang đau đầu suy nghĩ vấn đề thì Tô Tiểu Ngọc lại hỏi: “Vương phi nương nương, nương nương trồng những loài cỏ độc đó làm gì?”
Trẻ con thì luôn hiếu kì như vậy nhưng Tô Tiểu Ngọc đi theo Lac quản gia bao hôm rồi mà Lạc quản gia không nhắc bảo muội ấy làm giúp việc trong Phù Dung viện này thì phải nhìn nhiều, nghe nhiều, học nhiều mà nói ít sao?
May cho tiểu nha đầu này là được ở cùng nàng chứ ngộ nhỡ hôm nào đó bị Long Phi Dạ bắt gặp, không cần muội ấy phải hỏi nhiều mà chỉ cần hỏi một câu thôi thì Long Phi Dạ cũng chắc chắn đuổi ngay muội ấy.
“Trẻ con thì không cần biết nhiều vậy đâu.”
Hàn Vân Tịch cảm thấy mình vẫn rất có tâm, nàng còn đặc biệt nhắc nhở muội ấy: “Tiểu Ngọc nhi, về sau khi gặp Điện hạ, muội có biết phải làm thế nào không?”
“Tần Vương Điện hạ ạ?” Tô Tiểu Ngọc đột nhiên lo lắng.
“Đương nhiên, Tần Vương Điện hạ cũng ở đây, muội chắc chắn sẽ gặp ngài.” Hàn Vân Tịch cười. Một nam nhân cao ngạo lạnh lùng như Long Phi Dạ thì chắc không có ý định sát thương một con bé nha đầu chứ?
“Nô tì nghe nói Tần Vương Điện hạ rất hung dữ.” Tô Tiểu Ngọc thật thà nói.
Hàn Vân Tịch nghiêm túc gật đầu: “Đúng thế, vậy nên sau này có gặp ngài thì muội chớ hỏi lung tung, hiểu chưa?”
Tô Tiểu Ngọc lật đầu lia lịa.
Đến chiều tối, Hàn Vân Tịch cũng có cảm giác ngứa ngáy muốn đi tắm thật. May thay mấy hôm nay Long Phi Dạ không ở trong phủ nên nàng có thể thoải mái tranh thủ tắm bể khoáng nóng.
“Triệu ma ma, chuẩn bị cho ta đi tắm!”
“Tiếc thay đêm nay Điện hạ lại không về…” Triệu ma ma vừa thầm trộm cảm thán vừa chuẩn bị đồ tắm. Tô Tiểu Ngọc lăng xăng bên cạnh giúp đỡ.
Cái gì mà cánh hoa với tinh dầu, Hạn Vân Tịch chẳng rành mấy thứ ấy. Ở thời hiện đại thì cùng lắm là nàng ngâm nước nóng trong bồn tắm thôi. Không phải nàng không có tiền mà lo mấy thứ này rất mất thời gian.
Triệu ma ma quả đúng là nhiều năm kinh nghiệm, Hàn Vân Tịch mới tới cửa tẩm cung đã thấy bà ấy cùng Tô Tiểu Ngọc bê cả đống đồ đến.
Khi Long Phi Dạ đi vắng thì tẩm cung không khóa nhưng mật vệ xung quanh không dưới mười người.
Thực ra những bí mật của Long Phi Dạ đều không có cất giấu ở tẩm cung này. Nơi đây chỉ là chỗ ngài ngủ nghỉ mà ngài rất ghét có người tự ý bước vào.
Nếu không phải là đi cùng Hàn Vân Tịch thì e Triệu ma ma cũng khó vào một mình, huống chi đến Tô Tiểu Ngọc.
Tô Tiểu Ngọc vừa bước vào tẩm cung thì lập tức kinh ngạc trước sự xa hoa và rộng lớn ở nơi đây.
Mặc dù hai bên lối đi tối mờ mờ nhìn không rõ gì cả nhưng riêng hai cột đá cao sừng sững kia cũng đủ để khiến người ta phải sợ hãi.
Nơi đây là một bầu không khí trang nghiêm bất khả xâm phạm của Tần Vương Điện hạ.
Tô Tiểu Ngọc giờ đã hiểu chuyện, đi một mạch tới bể khoáng nóng mà không nói gì.
Triệu ma ma đưa giỏ đựng cánh hoa hồng cho Tô Tiểu Ngọc rắc vào trong bể còn ma ma lấy tinh dầu để sang bên cạnh cùng chiếc khăn tắm rất to và bộ quần áo sạch.
Tô Tiểu Ngọc vừa rắc cánh hoa, vừa nhìn trộm sang Hàn Vân Tịch như đang chờ đợi điều gì.
Thế nhưng Hàn Vân Tịch cứ ngồi bên bể mãi không động tĩnh gì.
Triệu ma ma chuẩn bị mọi thứ rất nhanh: “Vương phi nương nương, lão nô xin được chờ bên sau rèm.”
Hàn Vân Tịch mỗi khi tắm đều không quen có người hầu hạ từ đầu đến cuối. Tuy rằng đều là nữ nhưng nàng không có thói quen “nhìn nhau thẳng thắn” như thế.
Thấy Tô Tiểu Ngọc vẫn đứng ì ở bên, Triệu ma ma liền quát: “Tiểu nha đầu, còn ngây ra đó làm gì?”
“Con muốn được hầu hạ Vương phi nương nương.” Tô Tiểu Ngọc vẻ mặt rất đỗi thật thà, chân chất.
“Không cần đâu, có Triệu ma ma ở đây là được rồi.”
Hàn Vân Tịch khoát tay và chuẩn bị cởi đồ nhưng Tô Tiểu Ngọc vẫn đứng nguyên một chỗ, không đi.
“Làm nô tì không phải như vậy. Sau này còn nhiều việc cần ngươi hầu hạ, lui ra đi.” Hàn Vân Tịch không biết làm sao, nàng biết nha đầu này rất muốn báo ơn mình.
Triệu ma ma chẳng nghĩ nhiều vậy, vội kéo Tô Tiểu Ngọc lôi ra: “Đi, đi, đừng làm mất thì giờ nữa.”
Tô Tiểu Ngọc đành thất vọng đi ra cùng Triệu ma ma. Chiếc rèm vừa buông xuống, Triệu ma ma liền thì thầm: “Tiểu Ngọc nhi, con đi nói với Sở Tây Phong báo với Điện hạ là Vương phi nương nương tắm trong tẩm cung mệt rồi nên đêm nay muốn ngủ lại đây…”
Tô Tiểu Ngọc trợn to mắt lên: “Triệu ma ma, ma ma nói dối.”
“Không được nói linh tinh!” Triệu ma ma đột nhiên trở nên hung dữ.
“Vương phi nương nương rõ ràng mới vừa…”
“Ta hầu hạ Vương phi nương nương lâu như vậy lẽ nào ta còn không hiểu nương nương sao? Ngươi còn chưa chịu đi?” Triệu ma ma chất vấn.
“Nhưng… nhưng con không biết Sở Tây Phong là ai? Sao con tìm được?” Tô Tiểu Ngọc hoang mang.
Triệu ma ma xúc động quá mà quên mất là nha đầu này làm sao biết tìm Sở Tây Phong. Bà ta đành bất đắc dĩ tự mình đi.
“Ngươi đứng đây trông đấy, chớ chạy lung tung, biết chưa?” Triệu ma ma nghiêm giọng dặn.
“Dạ!” Tô Tiểu Ngọc gật đầu chắc nịch.
Triệu ma ma vẫn chưa yên tâm, hạ giọng thấp hơn nữa: “Tiểu nha đầu, không phải bà dọa cháu đâu, cháu mà cứ chạy lung tung ở đây thì… chết thế nào cũng không biết đâu!”
Tô Tiểu Ngọc sợ quá: “Con không ở đây đâu, con đi tìm Sở Tây Phong!”
“Chỉ cần ngươi đừng có chạy lung tung, Vương phi nương nương ở đây thì ngươi sợ gì.” Triệu ma ma cũng vui, phát hiện thấy có tiểu nha đầu này làm bầu bạn khá thú vị.
Tô Tiểu Ngọc sợ hãi ngồi khoanh chân xuống ngay dưới chân rèm: “Triệu ma ma, ma ma đi nhanh về nhanh nhé!”
Thấy thế thì Triệu ma ma vô cùng yên tâm, hớn hở đi.
Ai ngờ Triệu ma vừa đi khỏi, Tô Tiểu Ngọc liền đứng ngay dậy. Biểu cảm sợ sệt vừa nãy đã được thay bằng sự ung dung bình tĩnh không đúng tuổi của muội ấy.
Muội ấy ghé tai nghe động tĩnh sau bức rèm. Nghe thấy tiếng nước chảy, biết là Hàn Vân Tịch đã xuống nước, muội ấy mới cẩn thận vén một góc rèm lên.
Muội ấy biết nơi này xung quanh đều có mật vệ nhưng muội ấy cũng biết Hàn Vân Tịch tắm ở đây thì không ai ngoài Long Phi Dạ dám nhòm ngó chỗ này.
Qua kẽ hở muội ấy nhìn thấy một vẻ đẹp kiều sắc.
Bể tắm phủ đầy cánh hoa hồng tựa như biển hoa. Màn hơi sương bao phủ, Hàn Vân Tịch búi cao tóc nên trông khuôn mặt có phần gầy và sắc nét hơn bình thường. Cả người nàng ngập trong nước, nước dâng đến ngực nàng từng lớp sóng sánh. Đôi xương quai xanh tuyệt đẹp lúc ẩn lúc hiện.
“Vưu vật!” Tô Tiểu Ngọc đưa ra một nhận xét rất già dặn.
Muội ấy nghĩ may là muội ấy chứ không phải chủ nhân. Nếu là chủ nhân nhìn thấy thì có hộc máu mũi ra không? Nhưng chủ nhân cũng chẳng vào được.
Tô Tiểu Ngọc chăm chú ngắm nhìn Hàn Vân Tịch như để phát hiện thêm gì trên cơ thể nàng, chỉ tiếc là Hàn Vân Tịch không có động tác gì nhiều mà nàng nhanh chóng dựa người vào thành bể ngủ mất.
Khi Triệu ma ma quay lại thì Tô Tiểu Ngọc vẫn trong bộ dạng cũ, khoanh chân ngồi trên mặt đất, mặt mũi nghiêm túc như một đứa trẻ gác cửa.
Triệu ma ma rất thất vọng vì không tìm thấy Sở Tây Phong. Bởi vậy lời nói dối của bà ta cũng không đến được tai của Tần Vương Điện hạ.
“Nhà ngươi không chạy lung tung đấy chứ?”
Triệu ma ma cũng chỉ hỏi vu vơ một câu thôi. Những người có thể vào hầu hạ được trong Phù Dung viện này thường thì cũng không cần nghi ngờ. Con bé nha đầu này lại vừa bị bà ta dọa cho một trận thì chắc chắn không dám chạy lung tung.
“Con không có!” Tô Tiểu Ngọc trông vẻ thật thà trả lời, sau đó hỏi lại: “Triệu ma ma, sao Vương phi nương nương ngâm người lâu vậy?
Đang nói chuyện thì có tiếng nước vọng lại sau tấm rèm, Hàn Vân Tịch đã tỉnh.
Tô Tiểu Ngọc tối sầm mặt lại, bà Triệu ma ma đáng ghét này về chẳng đúng lúc tẹo nào! Cơ hội tốt thế này lại bị tuột mất!
Muốn để Hàn Vân Tịch tắm thì không khó, nhưng bắt được lúc Long Phi Dạ không ở đây, rốt cục có dễ không thì muội ấy hoàn toàn không biết!
Hàn Vân Tịch mặc quần áo nghiêm chỉnh rồi bước ra. Sau khi ngâm người xong quả thực tinh thần phấn chấn sảng khoái hẳn lên. Đã lâu không về thăm Hàn gia, nàng phải về một chuyến. Tiểu Thố Nhi nhà nàng chắc nhớ nàng lắm.
Triệu ma ma vừa thu dọn cánh hoa vương khắp bể vừa làu bàu, cái tên Sở Tây Phong này không biết đi đâu vào cái lúc quan trọng này?
À, Sở Tây Phong vừa trở về từ Dược Quỷ Cốc, mang theo lời nhắn của Dược Quỷ đại nhân.
“Ngươi về nói với Long Phi Dạ, có thể đến đây bất cứ lúc nào!”
Sở Tây Phong đem nguyên lời nói này bẩm báo cho Long Phi Dạ, Long Phi Dạ cười lạnh: “Xuất phát luôn.”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.