Chương trước
Chương sau
Cánh cửa thứ hai cũng rất nguy hiểm?
Nghe Hàn Vân Tịch khuyên can, Như di thực sự nhịn không được, chăm chú hỏi: “Nguy hiểm như thế nào? Ngươi làm sao có thể bình yên vô sự đi ra?"
Hàn Vân Tịch nghe ra được Như di chất vấn, nàng coi là Long Phi Dạ cũng sẽ giống Như di truy vấn, thế nhưng hắn lại chỉ trầm mặc, không tiếp tục thêm mắm thêm muối.
Tên này bình thường không phải như vậy, bình thường hỏi rất nhiều vấn đề mà?
Hàn Vân Tịch không muốn suy nghĩ nhiều, cũng không có ý định cùng Như di giải thích, nàng cười đùa hỏi lại: “Ta tại sao phải nói cho bà biết?"
"Ngươi thật không biết võ công?" Như di lại hỏi.
Hàn Vân Tịch không phải đồ đần, nàng biết Như di đối với nàng không có nhiều thiện ý.
Đối mặt chung một địch nhân, nàng có thể cùng Như di hợp tác rất ăn ý, nhưng việc này cũng không đại biểu nàng sẽ cùng Như di biến chiến tranh thành tơ lụa.
Mấy canh giờ trước đó nàng suýt nữa mất mạng dưới tay Như di, nàng không phải mang thù, mà là tiếc mạng.
"Có thể hay không cũng không liên quan đến bà." Hàn Vân Tịch bày tỏ thái độ.
Ai ngờ, Như di lại đột nhiên giữ chặt cổ tay Hàn Vân Tịch, dường như là đồng thời, Long Phi Dạ đè tay Như di xuống, hắn lạnh lùng nói: “Nàng sẽ không. Đừng chậm trễ, tìm đường đi."
Như di đã sờ đến mạch đập của Hàn Vân Tịch, chỉ biết là dựa vào mạch tượng này là căn cơ tốt để tập võ, chỉ là, nàng còn muốn tiếp tục mò xuống, Long Phi Dạ lại kéo tay của nàng ra: “Đủ rồi!"
Ánh mắt của hắn lăng lệ, trong giọng nói của hắn cất giấu phẫn nộ, mặc dù không có biểu hiện ra ngoài, nhưng là Như di nghe được, nàng vừa tức giận vừa khổ sở, làm sao đều không nghĩ tới Phi Dạ cũng có một ngày so đấu với nàng như thế
Không được, nàng nhất định phải thẩm tra Đường Ly, Hàn Vân Tịch lợi hại hơn nữa, dù hữu dụng, nếu thật là mối họa, nhất định phải nhanh chóng diệt trừ!
Ẩn lên cảm giác mất mát, Như di chỉ coi chuyện gì đều không có phát sinh: “Chỉ còn lại hai cánh cửa, đi đâu?"
Cánh cửa thứ nhất có lửa, cánh cửa thứ hai có con nhện đen, cánh cửa thứ ba có trời mới biết Sở Thanh Ca ở bên trong gặp được cái gì, nhưng là dựa vào vết thương kia của nàng ta, cửa thứ ba bên trong nguy hiểm cũng không thua hai cửa phía trước.
Bây giờ chỉ còn lại cửa thứ tư cùng cửa thứ năm chưa tiến vào.
"Không, vẫn là năm cánh cửa." Hàn Vân Tịch lập tức phủ định: “Mật cửa rất sâu, nửa canh giờ không đủ để đi đến, vả lại, không ai có khẳng định có nguy hiểm không phải là đường chính xác."
Tâm tư Hàn Vân Tịch vẫn là kín đáo, không nói đến Đoan Mộc Bạch Diệp bọn hắn tìm đồ vật có phải giống đồ bọn họ tìm hay không, dựa vào tình huống năm cánh cửa bây giờ, hoặc là bốn cửa gặp nguy hiểm, một cửa an toàn chính là cửa đúng, cho nên Đoan Mộc Bạch Diệp bọn hắn lựa chọn cửa thứ hai; hoặc là năm cửa đều gặp nguy hiểm, trong đó một cửa là chính xác.
Thuyết pháp này, Long Phi Dạ hiểu, hắn nhàn nhạt nói: “Trước tìm hiểu tình huống một chút cửa thứ tư cùng cửa thứ năm rồi lại nói."
Hàn Vân Tịch rất đồng ý, Như di đắm chìm trong suy nghĩ của mình, cũng không nói thêm gì nữa.
Nhưng mà, ngay khi bọn họ muốn đi vào cửa thứ tư, Hàn Vân Tịch đột nhiên phát giác được trong tay áo có đồ vật gì đang cào nàng.
Ngoại trừ thú nhỏ, sẽ còn là cái gì đâu?
Thú nhỏ này luôn có thể thần không biết quỷ không hay chuồn ra khỏi túi chữa bệnh, ngay cả Hàn Vân Tịch đều không phát hiện được.
Lúc này, cào nàng làm gì đâu? Nàng lại không thể đáp lại nó, chẳng may bị Long Phi Dạ cùng Như di phát hiện, hậu quả cũng không tốt. Có trời mới biết mục đích của Long Phi Dạ chuyến này có phải hay không là trộm độc thú?
Tùy ý thú nhỏ cào, Hàn Vân Tịch tiếp tục cùng Long Phi Dạ đi lên phía trước, thế nhưng là, nàng càng đến gần cửa thứ tư, thú nhỏ liền cào đến càng lợi hại, cuối cùng lại nhẹ nhàng cắn tay của nàng, đương nhiên, không có thật cắn.
Lần này, Hàn Vân Tịch coi trọng.
Có vấn đề!
Thú nhỏ tựa như là đang ngăn trở nàng hướng phía trước, chẳng lẽ trong cửa thứ tư lại gặp nguy hiểm?
Không, nguy hiểm nơi này đối với thú nhỏ tới nói cũng không tính là nguy hiểm.
Thú nhỏ rốt cuộc muốn nói cho nàng cái gì?
Nàng thử dừng bước, thú nhỏ lập tức liền buông ra nàng, quả nhiên, thú nhỏ đang ngăn trở nàng đi lên phía trước.
Nguy hiểm trong cửa đối thú nhỏ tới nói không phải nguy hiểm, nó lại ngăn cản nàng, như vậy thì chỉ có một khả năng, thú nhỏ muốn dẫn nàng đi đúng đường!
Hàn Vân Tịch phát hiện cùng thú nhỏ câu thông thực tình phí không ít đầu óc, nhưng bọn họ ở chung mới có mấy ngày, tin tưởng thời gian lâu dài, nhất định sẽ chân chính tâm hữu linh tê.
"Đi cửa thứ năm trước đi!" Nàng thật sự nói.
"Vì cái gì?" Long Phi Dạ không hiểu hỏi, nếu như không phải Như di ở đây, hắn đã sớm đặt câu hỏi, từ khi Hàn Vân Tịch bắt cóc được cứu đến nay, hắn có không ít nghi vấn, tại Viện y học cãi nhau về sau, nàng liền đi, hắn đều không có cơ hội hỏi thăm rõ ràng.
Nghi vấn lớn nhất không ai qua được là nàng làm thế nào cứu Long Thiên Mặc!
"Nơi này hơi thở mục rữa là yếu nhất!" Hàn Vân Tịch không chút nghĩ ngợi trả lời.
Bọn họ là hướng về phía tính ăn mòn a xít, câu trả lời này liền có sức thuyết phục, nàng chỉ hi vọng thú nhỏ đừng hại nàng.
"Ngươi đoán được?" Như di lập tức đặt câu hỏi.
Người học độc đều có một cái mũi thính, nàng nghe được, mùi vị trong năm cửa không hề khác gì nhau.
"Không tin bà có thể đi vào thử một chút."
Hàn Vân Tịch nói kiểu này, lại chặn lại miệng Như di.
Như di rất không cam tâm, đáng tiếc, nàng tự biết độc thuật không bằng Hàn Vân Tịch, chỉ có thể chịu đựng, lại quan sát kĩ.
Long Phi Dạ ngược lại là không có hoài nghi, nhanh chân muốn hướng cửa thứ năm cửa đi.
Hàn Vân Tịch cản lại: “Chậm đã, ta chăm chú nhìn một chút, chúng ta quyết định sau đi."
Cùng để Long Phi Dạ và Như di đi theo nàng thử một cửa, còn không bằng chính nàng đi.
Không thể không nói, Hàn Vân Tịch rất thông minh, bởi như vậy, nàng sẽ không lại trả lời vấn đề cùng loại "Vì cái gì".
Long Phi Dạ nhẹ gật đầu, Hàn Vân Tịch sờ lên thú nhỏ trong tay áo, đi vào hướng cửa thứ năm, lần này thú nhỏ lập tức lại cào nàng.
Nàng dừng bước, gặp Long Phi Dạ cùng Như di nhìn nàng, nàng cũng không giải thích nhiều, đổi đi cửa thứ ba, không nghĩ tới thú nhỏ vẫn cào nàng.
Cửa thứ ba cũng không thể đi!
Lần này chỉ còn lại cửa thứ hai cùng cửa thứ nhất, nhìn cửa thứ hai, Hàn Vân Tịch khóe miệng có chút run rẩy, tên tiểu súc sinh này sẽ không phải là muốn ăn nhện chứ?
Long Phi Dạ cùng Như di ở một bên nhìn Hàn Vân Tịch tại cửa ra vào đi tới đi lui, ngược lại là thật coi nàng là đang chăm chú phán đoán.
Hàn Vân Tịch hai tay ôm cùng một chỗ, nhìn như tùy ý, kỳ thật nàng đã sớm vụng trộm dùng hai cái ngón tay nắm lỗ tai thú nhỏ, đây là đang cảnh cáo nó, dám can đảm lại hại nàng, tự gánh lấy hậu quả!
Cứ như vậy, Hàn Vân Tịch một bên nắm vuốt lỗ tai thú nhỏ, một bên hướng cửa thứ hai đi đến.
Từng bước một chậm rãi đi, lực chú ý của nàng tất cả trên thân thú nhỏ, liền đợi nhìn phản ứng của nó, ai biết mắt thấy nàng đi đến cửa thứ hai, thú nhỏ thế mà còn không có phản ứng.
Cho nên, nàng mong muốn đơn phương hiểu rõ nó.
Cho nên, nó thật chỉ là muốn trở về ăn con nhện đen?
Hàn Vân Tịch hận không thể đem thú nhỏ lôi ra ngoài ném ra bên ngoài, nàng nhịn không được vụng trộm hướng Long Phi Dạ nhìn thoáng qua, gặp hắn cũng nhìn mình, muốn giấu diếm trước mặt người nam nhân này cũng khó!
Nàng nên làm gì?
"Là cửa thứ hai? Ngươi vừa mới không phải đi vào rồi sao? Không đoán được?" Như di lập tức chất vấn.
Hàn Vân Tịch đâm lao phải theo lao, không biết trả lời như thế nào, lúc này, thú nhỏ đột nhiên lại cào nàng.
Hàn Vân Tịch sững sờ, đều có chút không thể tin được.
Thú nhỏ co quắp trong tay áo chủ nhân, miệng không ngừng ngọ nguậy, kỳ thật nó xoắn xuýt rất lâu!
Nó đúng là ngửi được mùi hương giống Mê Điệp Mộng, chỉ là, nó thật sự xoắn xuýt vô cùng!
Ba người vừa mới tiến vào, hơi người nặng như vậy, nhất định sẽ dẫn đến càng nhiều con nhện đen đến hút máu, nó không nỡ bỏ lỡ!
Nhưng mà, cuối cùng nó vẫn quyết định làm một con thủ hộ thú tận trung.
Thấy chủ nhân còn không di chuyển vị trí, thú nhỏ lại dùng sức cào một chút, lần này, Hàn Vân Tịch tỉnh táo lại, nàng hướng cánh cửa thứ nhất đi đến, thú nhỏ không tiếp tục cào nàng, mà là dùng cái đầu nhỏ nũng nịu cọ qua cọ lại trên cánh tay nàng.
Không nghĩ tới thú nhỏ đúng là muốn nàng đi cánh cửa thứ nhất!
Thấy Hàn Vân Tịch đứng lâu như vậy, Long Phi Dạ cùng Như di cũng đều đến đây.
"Nơi này?" Long Phi Dạ có chút không xác định.
"Nơi này đầu có lửa, ba người bọn hắn vừa mới bị đốt." Như di thật sự nói.
Chỉ gặp Đoan Mộc Bạch Diệp bọn hắn bị đốt, trời mới biết lửa là đến từ đâu, làm sao đốt.
Đừng nói là Long Phi Dạ cùng Như di, chính là Hàn Vân Tịch cũng thật không dám xác định, nhưng đây là thú nhỏ chỉ đường, nàng lựa chọn tin tưởng.
Thú nhỏ này sẽ đùa nghịch nàng, nhưng là sẽ không hại nàng.
"Là nơi này, đi thôi." Hàn Vân Tịch rất quả quyết.
Long Phi Dạ không nói hai lời, lại một lần bá đạo kéo tay nàng, Hàn Vân Tịch lại một lần giãy dụa, vẫn thất bại như lúc trước.
Mặc dù nàng làm việc quyết đoán, dứt khoát lưu loát, chán ghét nhất là không rõ ràng, như gần như xa mập mờ, nhất là chán ghét hắn không giải thích.
Thế nhưng là, đối mặt hắn bá đạo, nàng lại luôn bất tri bất giác thua trận, phá lệ nhượng bộ.
Tùy ý hắn nắm, thời gian dần qua mười ngón tay đan xen, nàng buông thõng mắt, tự nói với bản thân không được để bụng.
Sau khi đi vào cửa thứ nhất, bọn họ đi cực kỳ lâu, cái gì đều không có gặp được, Hàn Vân Tịch điều chỉnh tốt tâm tình, nghiêm túc chú ý khí thể biến hóa trong không khí.
Nhưng mà, ngoại trừ tử chướng càng lúc càng mờ nhạt, vị chua mục nát cũng không có cái gì dị thường, cũng không có khí độc xuất hiện.
Mà lửa bọn họ một mực lo lắng, thế mà cũng không xuất hiện.
Bọn họ đi, đi lần này đúng là hai ngày, may mắn bọn họ đều có chỗ chuẩn bị, trên người có lương khô, nếu không thật đúng là đói bụng.
Đêm ngày thứ hai, bọn hắn thấy được cánh cửa cuối cùng.
Chỉ thấy xung quanh bốn vách tường đen kịt một màu, dạ minh châu cũng bị hủy hoại một chút, rõ ràng là vết tích bị lửa đốt cháy qua, nơi cuối cùng có một bức tường gỗ, bị lửa đốt ra một cái cửa hang to, có thể một lần đủ cho hai người thông qua.
Long Phi Dạ chăm chú dò xét, phát hiện cửa gỗ dày khoảng chừng nửa mét, độ dày này người chém không được, chắc hẳn lửa cũng phải đốt trước mấy ngày.
Hàn Vân Tịch cũng nhìn bốn phía, thật sự nói: “Xem ra Đoan Mộc Bạch Diệp bọn hắn làm lá chắn cho chúng ta!"
Xem hiện tại, lửa là dẫn tới cơ quan, sau khi bị khởi động đã đốt mấy ngày, đốt sạch cửa chắn. Mà cơ quan này mang tính chất một lần, một khi khởi động liền sẽ không có lần thứ hai.
Bọn họ, tương đối an toàn!
Đoan Mộc Bạch Diệp nếu như biết chân tướng, có thể bị tức chết không?
Lúc này, bọn hắn nói không chừng còn bị vây ở trong cửa thứ hai!
Nghĩ đến đây, Hàn Vân Tịch liền vui vẻ, nàng cười nói: “Đi vào xem một chút đi!"
Nhìn thấy bộ dạng vui vẻ của Hàn Vân Tịch, khóe miệng Long Phi Dạ lạnh lùng nghiêm nghị từ trước đến nay bất chợt có hơi cong lên.
Sau cửa gỗ, bọn họ sẽ phát hiện điều gì?
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.