Chương trước
Chương sau
Dạ nhi?
Cho dù là Nghi thái phi cũng chưa từng gọi Long Phi Dạ như vậy.
Âm thanh đột nhiên xuất hiện làm Hàn Vân Tịch rất khiếp sợ, nàng vô ý thức quay đầu nhìn lại, chỉ thấy người tới là phụ nữ mặc áo xanh, tuổi gần bốn mươi, nhưng khuôn mặt mỹ lệ, dáng người thướt tha, không thua kém các cô nương hai mươi, lại thêm nét quyến rũ lắng đọng ở trên người, cả người tản ra một loại mị lực không nói ra được.
Thoáng nhìn sẽ cho rằng nàng là phu nhân đoan trang cao quý, thế nhưng nhìn kỹ, liền có thể gặp ánh mắt cay độc, tê lạnh.
Vị phu nhân này, tuyệt không phải loại đèn đã cạn dầu.
Cho dù Hàn Vân Tịch đã thấy bà ta, bà ta vẫn lặng lẽ quan sát kỹ Hàn Vân Tịch, ánh mắt coi thường, hung hãn.
Long Phi Dạ thấy Hàn Vân Tịch thất thần, một trưởng đánh tới lập tức liền thu hồi, giống như là sợ làm nàng bị thương.
Phu nhân áo xanh đem hết thảy thu vào tầm mắt, đột nhiên cười, châm chọc nói: “Dạ nhi, từ lúc nào cũng đã hiểu được thương hoa tiếc ngọc?”
Long Phi Dạ ôm chặt Hàn Vân Tịch, mặt không biểu cảm, không trả lời mà hỏi lại: “Như di đến đây lúc nào, Đường Li đâu?”
Di?
Hàn Vân Tịch nghe thấy xưng hô này có chút kinh ngạc, chỉ là, Cố Thất Thiếu tính mạng đang như ngàn cân treo sợi tóc, lúc này nàng cũng không đoái hoài tới nữ nhân này rốt cuộc là ai.
Nàng hạ giọng: “Long Phi Dạ, mạng người quan trọng, buông tay!”
Long Phi Dạ không để ý tới nàng, lực chú ý đều trên người Như di, lúc này Như di từng bước một tới gần.
Như di lại cũng không trả lời vấn đề Long Phi Dạ hỏi, lực chú ý lại đều trên người Hàn Vân Tịch, sớm đã đem từ trên xuống dưới của nàng đánh giá nhiều lần.
Rõ ràng đang nhìn chằm chằm người Hàn Vân Tịch, lại hỏi Long Phi Dạ: “Nghe nói độc thuật của nàng ta rất lợi hại?”
Có kiểu khinh người ngay trước mặt như thế sao?
Hàn Vân Tịch đương nhiên cảm giác được ánh mắt dò xét của Như di cao cao tại thượng, nàng biết vị phu nhân này không có thiện ý, lúc này, nàng càng thêm khẳng định vị phu nhân này có khả năng lớn là nhắm tới nàng.
Thế nhưng, nàng không rảnh phụng bồi!
Nàng thật không có thời gian kéo dài ở chỗ này, đừng nói Cố Thất Thiếu sẽ bị cây dây leo ăn thịt người ăn, mà Cố Bắc Nguyệt tai kiếp cũng khó thoát.
Nàng phải đi cứu người nhá!
“Long Phi Dạ, có chuyện gì để nói sau, được không?” Hàn Vân Tịch khẩn cầu hắn, thanh âm rất nhỏ không có để Như di nghe được.
Đáng tiếc Long Phi Dạ thờ ơ, tâm tư tất cả đều ở Như di kia, hắn không giới thiệu và giải thích, chỉ thản nhiên nói: “Ta đưa nàng ấy về rồi sẽ đến.”
Hắn nói xong, ôm chặt Hàn Vân Tịch muốn đi, ai ngời, Như di lại duỗi ra một tay ngăn cản, lạnh lùng nói: “Dạ nhi, ngươi gấp cái gì?”
Hàn Tân Tịch bị sốc, dám cản đường Long Phi Dạ như thế, nữ nhân này lai lịch không nhỏ nha!
“Sắc trời không còn sớm, Như di còn không lên Đỉnh Phong, hôm nay có thể sẽ uổng công đến.”
Long Phi Dạ nói, vòng qua cánh tay Như di, vẫn là phải đi, nhưng mà, Như di lại túm lấy bả vai Hàn Vân Tịch, cuối cùng trực tiếp hỏi nàng: “Nha đầu, Mê Điệp Mộng trong tay ngươi?”
Lời này vừa nói ra, sắc mặt vốn cũng đã không tốt của Long Phi Dạ trong nháy mắt trầm xuống, hắn còn chưa lên tiếng, Hàn Vân Tịch liền trả lời: “Không có liên quan gì tới bà, thả ta ra!”
Ai ngờ, Như di lại đột nhiên dùng lực trên vai nàng, nghiêm nghị “Nha đầu không có giáo dục, giao đồ vật ra!”
Giáo dục?
Dựa vào ngươi một trưởng bối tự dưng khinh miệt, động thủ động cước với ta? Tôn trọng thì phải là tôn trọng lẫn nhau!
“Đồ vật cũng không phải của bà, dựa vào cái gì?” Hàn Vân Tịch không vui hỏi lại.
Như di nhất thời nghẹn lời, lực ấn trên vai Hàn Vân Tịch lần nữa tăng thêm, ra lệnh: “Lấy ra!”
Bả vai Hàn Vân Tịch đau một cái nha! Nàng lấy ra một cái bình sứ, rồi tiện tay ném ra sau lưng!
“Cái món xấu xí rách nát, ta mới không có thèm!”
“Làm càn!”
Như di nổi giận, lập tức buông Hàn Vân Tịch đuổi theo, cùng lúc đó, Long Phi Dạ không kịp chuẩn bị cũng buông nàng ra, sau đó đuổi theo.
Hàn Vân Tịch nhân cơ hội này liền chạy, liều mạng chạy về phía đường đi, nói nàng không hiếu kỳ thân phận của Như di là giả, thế nhưng, hiện tại nàng hiếu kì không nổi!
Cố Thất Thiếu, Cố Bắc Nguyệt, các ngươi tuyệt đối không nên xảy ra chuyện gì!
Nàng chạy, liều mạng chạy. Sau lưng, Như di nhặt bình sứ lên sắc mặt liền thay đổi, cười lạnh một cách sâu xa: “Lại dám lừa ta? Rất tốt!”
Không nghi ngờ gì nữa, đó bất quá là cái bình tương tự mà thôi, cũng không phải là Mê Điệp Mộng.
Tại bên kia Huyền Kim Môn, Hàn Vân Tịch còn không có mang Mê Điệp Mộng ra, huống chi là lúc này?
Vật kia là Long Phi Dạ giao cho nàng, nàng sẽ chỉ giao cho một người Long Phi Dạ.
Long Phi Dạ nhìn mảnh vụn đầy đất, cho dù tâm tình lại hỏng bét, vẫn là buồn cười, khóe miệng của hắn lướt qua từng tia từng tia ý cười mà ngay cả bản thân cũng không có phát giác được.
Như di ánh mắt sắc bén trừng Long Phi Dạ, lập tức đuổi theo Hàn Vân Tịch, lần này đến Long Phi Dạ ngăn lại: “Như di, có chuyện gì, trở về rồi hãy nói.”
Như di nhíu mày nhìn lại, hừ lạnh: “Chuyện gì? Đường Li khai hết rồi, một nữ nhân không có tác dụng cho ngươi, có tư cách gì biết đến sự tồn tại của Mê Điệp Mộng?”
Đường Li cái đồ khốn kiếp, khai cái gì ra rồi?
Việc Ảnh Tộc? Hay là cái khác?
Khi tình hình chưa rõ ràng, Long Phi Dạ cũng không có giải thích thêm, chỉ nói: “Nàng ta cũng không biết Mê Điệp Mộng là cái gì.”
Ai ngờ, Như di đột nhiên nghiêm nghị: “Biết "Mê Điệp Mộng" ba chữ này liền phải chết!”
Nói xong, liền kéo tay Long Phi Dạ ra, Long Phi Dạ lại cản, lại không nói nhảm nhiều, bàn tay giống như là đánh Thái Cực, ở giữa vừa ra vừa thu lại đem Như di nhẹ nhàng đẩy ra, nhìn có vẻ như đẩy nhẹ, lực lại đánh cho Như di loạng choạng mấy bước, suýt nữa ngã sấp xuống.
Như di sau khi đứng vững, Long Phi Dạ đã sớm đuổi theo Hàn Vân Tịch.
“Dạ nhi, vì một nữ nhân vô dụng, con dám đẩy ta?” Như di mặt mày chấn kinh, mắt lạnh trầm xuống, lập tức đuổi theo.
Hàn Vân Tịch sau khi chạy về chỗ cũ, bị cảnh tượng trước mắt làm cho giật mình kêu lên!
Không thấy Cố Thất Thiếu cùng Cố Bắc Nguyệt, cũng không thấy dây leo ăn thịt người vốn đang điên cuồng giương nanh múa vuốt đâu, chỉ thấy hai cái miệng cực lớn của dây leo, xác thực mà nói là cái miệng không có răng, nằm trên mặt đất, khẽ mở khẽ đóng, nhìn thế nào cũng thấy buồn cười.
Người đâu? Dây leo đâu? Răng đâu?
Nơi này rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
“Cố Thất Thiếu! Cố Bắc Nguyệt!” Hàn Vân Tịch hét to.
Ấy... giọng nói của chủ nhân.
Vật nhỏ trốn ở một bên ăn ăn ăn lập tức từ trong bụi cỏ nhảy dựng lên: “Chi chi” hai tiếng, giống như là đang nói: “Chủ nhân, ta ở đây!”
“Thú nhỏ”
Hàn Vân Tịch bất ngờ, vội vã chạy tới, lại lập tức lại bị dọa cho phát sợ, chỉ thấy thú nhỏ ngồi trên một đống dây leo ăn thịt người đã chết, một tay cầm răng nanh của dây leo ăn thịt người, đang ăn ngon lành.
Bộ dạng hưởng thụ kia của nó, không làm người cảm thấy buồn nôn, ngược lại vô cùng đáng yêu.
Không thể không nói, thú nhỏ này so với hệ thống giải độc còn nhận biết hàng hơn, dây leo ăn thịt người không phải độc, nhưng răng của chúng lại là liệu phối trọng yếu trong khi chế độc, mà răng nanh của chúng cũng không phải là xương cốt, mà là thực vật có độ cứng cao.
Hàn Vân Tịch thở dài một hơi: “Cố Bắc Nguyệt cùng Cố Thất Thiếu đâu?”
Thú nhỏ có thể ở chỗ này nhàn nhã ăn ăn ăn, như vậy thì rõ là hai tiểu tử kia đều vô sự, là vật nhỏ cứu được bọn hắn.
Thú nhỏ vội vàng ăn ăn ăn, không để ý tới câu hỏi của Hàn Vân Tịch, Hàn Vân Tịch một tay nhấc nó lên, lại hỏi: “Người đâu?”
Vật nhỏ lúc này mới ngẩng đầu nhìn, ai ngờ, lại đột nhiên dữ dội tránh khỏi tay Hàn Vân Tịch, lập tức chui vào bên trong túi chữa bệnh, giống như là bị cái gì làm kinh hãi, liền ngay cả một nửa răng nanh đang ăn dở cũng đều vứt bỏ.
“Thế nào?”
Hàn Vân Tịch đang khó hiểu, rất nhanh phía sau liền truyền đến âm thanh giận dữ của Long Phi Dạ: “Hàn Vân Tịch!”
Hàn Vân Tịch giật nảy mình, vội vàng buông ra ấn tay trên túi chữa bệnh, lấy lại bình tĩnh mới quay đầu nhìn lại.
“Cố Bắc Nguyệt với Cố Thất Thiếu đâu?” Long Phi Dạ là người lợi hại cỡ nào, con mắt nhẹ nhàng quét qua liền phát hiện nơi này không đúng, nhất là lũ dây leo ăn thịt người không có răng kia.
Hàn Vân Tịch không trả lời hắn, từ trong tay áo móc ra Mê Điệp Mộng thật sự đưa tới: “Trả lại cho chàng.”
Long Phi Dạ nhìn chằm chằm Mê Điệp Mộng, hai tay dần dần nắm thành quả đấm, đủ thấy là phẫn nộ.
Nữ nhân không biết tốt xấu này!
Nhìn Long Phi Dạ không nhúc nhích, Hàn Vân Tịch tiến lên một bước, muốn đem Mê Điệp Mộng kín đáo đưa cho hắn, ngay lúc này, một ngân châm đột nhiên từ bên cạnh bay tới, thế như chẻ tre.
Long Phi Dạ kéo Hàn Vân Tịch vào trong ngực, ôm chặt xoay người rời đi.
“Dạ nhi, ngươi dừng lại!” Như di đuổi theo tới hét to.
Long Phi Dạ ngoảnh mặt làm ngơ, ngay cả quay đầu đều không, Như di tức giận, liên tục phát ra mấy đạo ám khí, ngân châm, ngân tiêu, phi đao nhỏ đủ loại ám khí cùng phóng đến.
Long Phi Dạ không ngừng né tránh, khi mà không thể đánh trả, lại có chút chống đỡ không được, hắn chỉ có thể lựa chọn đường lên núi, đường lên núi cây cối nhiều, ám khí sẽ không thể sử dụng được tốt thế.
Hàn Vân Tịch bị bảo vệ chặt trước ngực, nàng nhiều lần muốn quay đầu đi xem một chút, đáng tiếc Long Phi Dạ đem nàng ôm quá chặt, nàng không thể động đậy.
Nàng vẫn cho là độc trên người mình châm đã đủ nhiều, lại không nghĩ rằng còn có người có thể giấu nhiều ám khí như vậy, lại không phải một loại, mà là loại nào cũng có.
Nàng vẫn cho là thuật ám khí của Đường Li đã rất lợi hại, lại không nghĩ rằng phu nhân này lại cường hãn đến thế, làm cho Long Phi Dạ chỉ có đường lên núi là có thể đi.
Bà ta nhất định là người của Đường môn rồi?
Như di?
Chẳng lẽ lại là dì ruột của Long Phi Dạ? Em gái ruột của mẫu thân chàng đấy sao?
Nghĩ đến đây, Hàn Vân Tịch giật mình một cái, không hiểu sao lại căng thẳng, đồng thời cũng càng muốn quay đầu xem một chút.
Một người đuổi một người chạy, ám khí không ngừng, may mắn là Long Phi Dạ, nếu như là người khác, đối mặt với độ đánh lén cao cường như vậy, nói thế nào cũng phải bị thương, thế nhưng Long Phi Dạ lại không mảy may bị thương.
Rốt cục, Như di bực mình, thanh âm nghiêm nghị: “Phi Dạ, ngươi đứng lại đó cho ta, có nghe thấy không.”
Long Phi Dạ chính là lờ đi, vẫn một đường đi lên trên, trong lúc bất tri bất giác bọn họ thế mà đến đỉnh núi.
Đỉnh núi không giống các đỉnh núi thông thường, đỉnh núi bình thường nhọn, đến đỉnh cao nhất liền chỉ còn lại một cái đỉnh nhỏ, nhưng đỉnh núi này lại bằng, là một mảnh rừng rậm rạp, là từng cây đại thụ ưỡn thẳng chi chít dựng nên, khoảng cách giữa các cây chỉ có một hai người có thể đi qua, cả mảnh rừng núi rộng lớn tựa như cái mê cung, tiến vào liền không tìm được phương hướng.
Long Phi Dạ dừng bước tại bên ngoài cánh rừng bên, do dự không lập tức đi vào.
Mà Hàn Vân Tịch lại đắm chìm trong hệ thống giải độc, hệ thống giải độc liên tục nhắc nhở, gần đây có độc dược ăn mòn cao tồn tại.
Chắc hẳn trước kia Long Phi Dạ để nàng cùng đi kho độc thảo, chính là nghĩ đến lên đỉnh núi tìm cỏ độc dược, Hàn Vân Tịch lợi dụng hệ thống giải độc tìm kiếm phương hướng nguồn gốc độc tố, nghĩ thầm, dù sao đều tới rồi, liền thuận tiện nói cho chàng ấy biết đi.
Nhưng mà, dù Hàn Vân Tịch còn có thể xác định phương hướng đi nữa, Như di cũng đã đuổi tới rồi.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.