Không biết lúc nào đám chuột ăn thịt người vây chặt ở cửa mật thất mới tản đi, tóm lại, Quân Diệc Tà ôm Hàn Vân Tịch đi thẳng một đường, cũng không có thứ gì đuổi theo.
Bởi vì Quân Diệc Tà đụng vào tử huyệt của hố trời nên trực tiếp rơi xuống mật thất của Độc Thú, lối ra cũng không bị tảng đá sụp xuống chặn kín lại, hắn bay dọc theo lối ra, nhanh chóng bay khỏi động đá vôi, bay về cửa hố trời.
Địa đồ bị mất trộm, hơn nữa tử huyệt của hố trời lại bị kích hoạt, thủ vệ của Y Học viện bao vây hố trời một cách chặt chẽ, muốn tránh khỏi ánh mắt của mọi người để chạy trốn, cũng không phải là một việc dễ dàng.
Nhưng mà, với bản lĩnh của Quân Diệc Tà, hắn vẫn có thể lao ra khỏi vòng vây.
Một tay hắn ôm chặt Hàn Vân Tịch, một tay lại kéo khăn che mặt lên.
Đang muốn chạy, Hàn Vân Tịch vẫn luôn im lặng cả đường đi đột nhiên lại mở miệng, giọng nói lạnh như băng: “Quân Diệc Tà, nếu ngươi dám để thân phận của ta bại lộ, ta nhất định sẽ làm cho cả Bắc Lệ quốc từ trên xuống dưới đều biết Khang vương điện hạ chính là môn chủ của Bách Độc môn!”
Xung quanh hố trời đều là thủ vệ, Quân Diệc Tà che mặt cho mình, nhưng lại quên mất nàng.
Bàn tay của Quân Diệc Tà nhìn thì có vẻ đang ôm rất nhẹ, thật ra lại dùng đủ sức lực, một khi Hàn Vân Tịch dám giãy dụa, eo của nàng chắc chắn sẽ đứt đoạn.
Hàn Vân Tịch không giãy dụa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/van-tich-truyen-thien-tai-tieu-doc-phi/1256484/chuong-259.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.