Long Thiên Mặc tỉnh rồi?
Muốn phân biệt được một người hôn mê là thật hay giả thì không dễ gì, nhưng người tỉnh rồi, mọi chuyện sẽ trở nên đơn giản hơn.
"Dẫn đường, bổn vương đến hỏi là biết đó là thật hay giả!"
Vinh Thân vương rất sốt ruột, ở đây người hiểu rõ Long Thiên Mặc nhất ngoài Vinh Thân vương ra thì không còn ai khác, mà Long Thiên Mặc là thật hay giả, cũng chỉ có ông là có quyền lên tiếng nhất.
Mọi người vội vàng đi tới hội chẩn đường, sau khi buổi hội chẩn công khai bị dời ngày, Long Thiên Mặc được đưa đến một căn phòng ở hậu viện.
Không ngờ, khi mọi người còn chưa bước vào viện thì đã nghe thấy tiếng gào đau đớn của Long Thiên Mặc.
Mọi người hốt hoảng, đều bước nhanh hơn, nhưng Hàn Vân Tịch lại bỗng nhiên khựng lại.
Thấy vậy, Cố Bắc Nguyệt cũng dừng theo, thấp giọng hỏi: "Sao vậy?"
Hàn Vân Tịch không nói gì, mi mắt buông xuống, nhìn qua trông rất nghiêm túc, không biết nàng rốt cuộc đang nghĩ gì.
"Không có gì." Nàng ngừng trong chốc lát mới tiếp tục đi tiếp.
Trong viện, Vinh Thân vương đã sốt ruột đẩy cửa phòng xông vào, trong phòng, Long Thiên Mặc đang lăn lộn trên giường, mồ hôi ướt đẫm y phục gấm trắng, sắc mặt hắn tái nhợt không chút huyết sắc, vẻ mặt dữ tợn khủng bố, như thể đang đau đớn không thể chịu nổi.
"Mặc nhi! Mặc nhi!"
Vinh Thân vương bước nhanh tới trước giường, thế nhưng ông gào to đến thế nào, Long Thiên Mặc đều không đáp lại, thậm chí không nhận ra Vinh Thân vương đang
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/van-tich-truyen-thien-tai-tieu-doc-phi/1256461/chuong-236.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.