Chương trước
Chương sau
Đêm, đã muộn....
Bên cạnh giường trải ra một bộ chăn nệm, Hàn Vân Tịch ôm gối đầu, lưng tựa thành giường, ngồi xếp bằng, nghe tiếng gió vù vù bên ngoài, thực sự khiến nàng có cảm giác "nguyệt hắc phong cao".
Trong phòng chỉ còn một ngọn nến, cả phòng u ám lại yên tĩnh.
Hàn Vân Tịch biết tối nay nàng không chạy được, chỉ may mắn tên sau lưng kia không đến nỗi quá đáng, bắt nàng tới cửa gác đêm.
Càng nghĩ nàng càng không hiểu tại sao mình lại đắc tội Long Phi Dạ, để hắn nhất định phải hành xác nàng thế này.
Bắt ép nàng ở lại đây, rốt cuộc là vì sao chứ?
Tối nay hắn làm sao vậy?
Dưới tình huống này, Hàn Vân Tịch tất nhiên không thể ngủ được.
Nửa canh giờ sau, nàng rốt cuộc nhịn không được mở miệng: "Này, chàng đã ngủ chưa"
Một lúc lâu sau không có lời đáp lại, Hàn Vân Tịch lại nói: "Này, chúng ta tâm sự đi?"
Trong ấn tượng của nàng, bọn họ đúng thật là chưa từng ngồi xuống nói chuyện đàng hoàng, thậm chí cũng chưa từng im lặng ở chung một chỗ thế này.
Sau lưng vẫn không có tiếng trả lời, lẽ nào tên kia ngủ mất rồi?
Trên giường, Long Phi Dạ đến cả áo ngoài cũng không cởi ra, hai tay gối đầu nằm trên giường, chân nhếch lên, đôi mắt sâu thẳm trong bóng đêm tựa như ánh đao, lạnh lẽo lại sáng rực.
Hắn nhìn chằm chằm trần nhà, tựa hồ đang suy nghĩ điều gì, cực kì tỉnh táo.
"Này, đêm nay rốt cuộc huynh làm sao thế, chúng ta nói chuyện đàng hoàng được không?" Hàn Vân Tịch lại nói.
Lúc này, Long Phi Dạ liếc nhìn nàng, chỉ một chút, sau đó liền đơ mặt thu hồi tầm mắt.
Chỉ cần xác định nữ nhân này không đi được thì cơ bản không cần để ý tới nàng làm gì, hắn còn nhiều việc phải suy nghĩ lắm.
Hàn Vân Tịch không muốn canh giữ cả đêm một cách nhạt nhẽo thế này, nếu đã ở lại thì phải bắt lấy cơ hội, cùng người này kéo gần chút khoảng cách.
"Ngươi nghĩ Quân Diệc Tà sẽ xử lí Long Thiên Mặc thế nào?"
"Quân Diệc Tà rốt cuộc có lai lịch thế nào, vì sao Bắc Lịch hoàng đế lại quan tâm hắn như vậy?"
"Đúng rồi, chàng nói xem sao Cố Thất Thiếu lại muốn điều tra chuyện của ta vậy?"
"Mê Điệt hương... cũng là đồ của Đường Môn sao?"
...
Hàn Vân Tịch rất cố gắng kiếm đề tài, tìm một cái gì đó khiến hắn có hứng thú, thế mà chẳng có lấy một lời đáp lại.
Được rồi, Hàn Vân Tịch cũng cạn lời rồi.
Ai biết, im lặng một hồi, nàng đột nhiên quay mạnh người sang.
Vốn tưởng sẽ thấy Long Phi Dạ còn thức, ai ngờ lại thấy hắn một tay gối đầu, nghiêng người ngủ, y phục đen thẫm hòa vào bóng đêm, ngũ quan sắc sảo trong bóng tối có vẻ trông càng lạnh lùng mà thần bí, cho người ta cảm giác không thể khinh nhờn.
Hóa ra, gương mặt hắn nhắm mắt lại yên bình như vậy.
Hóa ra, dáng vẻ hắn khi ngủ là thế này, như thể cả thế giới cũng cùng chìm vào giấc ngủ.
Hàn Vân Tịch vô thức hô hấp nhẹ hơn, nàng nhìn đến ngẩn người, không biết có phải do dựa vào gần quá không, thậm chí khiến nàng có cảm giác như trong mơ, quay đầu thấy người bên gối.
"Này...."
Nàng nhỏ giọng thăm dò, thấy Long Phi Dạ không có phản ứng, nàng như một tên trộm cẩn thận ghé sát lại, tựa vào gần hơn để xem xét gương mặt hắn, trong bóng tối mờ mịt, nàng vẫn có thể trông thấy hàng mi hắn thật dài, khiến nàng đột nhiên xúc động muốn thò tay sờ thử.
"Ngủ thật rồi à?"
Nàng thì thào hỏi, hơi lui về sau một chút, im lặng ghé vào mép giường nhìn hắn, nhìn nhìn, môi lại vô thức cong lên.
Chỉ là, không bao lâu, ý cười lại dần tan đi, thay vào đó là đôi mày nhíu lại, vẻ mặt oán giận.
Thích một người, lại lo được lo mất như vậy, rốt cuộc là thích đến mức nào đây? Mười phần liệu có được mấy phần?
Long Phi Dạ, sau này liệu rốt cuộc có người nào khiến huynh thực lòng đối xử mà không mưu lợi chút nào không?
"Long Phi Dạ, chàng hiểu thế nào gọi là thích không?"
Hàn Vân Tịch nhẹ giọng hỏi, nói xong liền quay người ngồi lại chỗ cũ, thôi, ngủ đi.
Mà lúc này, Long Phi Dạ mới chậm rãi mở mắt ra, đôi mắt sâu thẳm tràn đầy vẻ phức tạp.
Sáng sớm hôm sau, Hàn Vân Tịch mơ mơ màng màng thức dậy, phát hiện mình ngủ ở trên giường, mà Long Phi Dạ lại tựa trên ghế đu bên cửa sổ xé mật hàm.
Nàng ngủ từ lúc nào, người này dậy lâu chưa? Sao nàng lại nằm trên giường?
Thấy Long Phi Dạ nhìn qua, Hàn Vân Tịch nhếch nhếch miệng: "Chào buổi sáng."
Long Phi Dạ gật đầu lại, vừa mở miệng đã nói ra một tin tức bom tấn: "Long Thiên Mặc bị người đưa đến Viện y học."
"Thật ư?" Hàn Vân Tịch hoảng hồn suýt chút lộn cổ: "Chuyện xảy ra khi nào?"
"Nửa đêm hôm qua, ta đã tự mình đi xem thử, đúng là hắn." Long Phi Dạ thành thật trả lời.
Lời vừa ra, Hàn Vân Tịch lại kinh hồn lần nữa: "Hôm qua không phải chàng ngủ à?"
Long Phi Dạ không cảm xúc, giọng bình thường như thể đang bàn chuyện thời tiết: "Ai nói với nàng là ta ngủ?"
Lời này của hắn, là có ý gì?
Không lẽ hôm qua mọi chuyện nàng làm, hắn cũng biết hết sao? Hắn giả vờ ngủ?
Long Phi Dạ chàng thực sự là đồ chết bầm!
Vẻ mặt lạnh nhạt của Hàn Vân Tịch phút chốc bỗng đỏ lựng lên, nàng né tránh ánh mắt của Long Phi Dạ, bước xuống giường.
"Ta đến viện y học!"
Quần áo tóc tai đều xộc xệch, nhưng nàng không quan tâm nữa, định chạy thẳng ra ngoài.
Long Phi Dạ đúng lúc cản nàng lại: "Bụng Long Thiên Mặc đã xẹp đi rồi..."
"Hả?" Hàn Vân Tịch hết hồn, hai má đang hồng cũng thoắt cái tái mét.
Bụng đã xẹp? Là khỏi hắn, hay là bệnh có chuyển biến?
Nếu khỏi hẳn, không để lại triệu chứng gì để hội chẩn, Tỉ Ngọc Bá rất có khả năng sẽ nói rằng đó là do phương pháp trị liệu của hắn có hiệu quả, nếu như là bệnh trở nặng, vậy Lạc Túy Sơn có thể nắm chắc mấy phần đây?
Nàng trước giờ chưa từng làm gì mà không nắm chắc, đây là lần đầu tiên nàng không biết chút gì về tình huống người bệnh.
Thấy dáng vẻ lo lắng của Hàn Vân Tịch, Long Phi Dạ bình thản nói: "Rất có khả năng là Quân Diệc Tà đã động tay động chân... nàng cũng cẩn thận một chút... ta... vẫn sẽ ở Y thành."
Hắn nói xong, lại rời đi trước cả Hàn Vân Tịch.
Hắn sẽ luôn ở Y thành, cho nên nàng không cần sợ sao?
Hàn Vân Tịch đang sốt ruột nên cũng không ý thức được Long Phi Dạ nói ra những lời này phải đấu tranh nội tâm thế nào, nàng chỉ vội vàng đi ra theo.
Lúc này, còn có một người còn sốt ruột hơn cả Hàn Vân Tịch, không phải ai khác mà chính là kẻ vốn tràn ngập tự tin, Lạc Túy Sơn.
Cố Thất Thiếu đã đáp ứng lão, đến Y thành sẽ lập tức nói cho lão biết chuyện Long Thiên Mặc to bụng rốt cuộc là thế nào, hơn nữa cam đoan nhất định giúp lão đánh bại Tỉ Ngọc Bá.
Thế nhưng, giờ bệnh của Long Thiên Mặc đã có biến chuyển.
Từ đêm qua, lão đã như nổi điên mà chạy khắp nơi tìm Cố Thất Thiếu, rốt cuộc thì sáng nay lão cũng tìm được người trên nóc viện mình.
Lạc Túy Sơn bò lên thang, muốn tự tay lôi cổ Cố Thất Thiếu xuống.
"Tiểu tử thối, danh dự mấy chục năm của lão phu bị hủy hết trong tay ngươi rồi, thế mà ngươi còn dám ngủ à!"
Cố Thất Thiếu cứ kệ lão kéo, đến khi sắp ngã lộn cổ mới xoay người một cái, nhảy xuống.
Tuy là đã nhảy xuống đất, Cố Thất Thiếu vẫn nhập nhèm buồn ngủ, hắn uốn éo thắt lưng, nói: "Chỉ là một chức Lý sự thôi, nếu ngươi thích, mấy bữa nữa ta làm thịt lão viện trưởng viện y học, ngươi sẽ là viện trưởng."
Lời này làm Lạc Túy Sơn hết hồn, vội vàng xông tới bịt miệng hắn: "Tổ tông, ngươi tha cho cái thân già này được không!"
"Được chứ!" Cố Thất Thiếu thoải mái đáp lại, khóe môi hiện lên ý cười lạnh lẽo, như thể tràn đầy căm hận với viện y học.
"Ngươi nói bây giờ phải làm sao đây, Long Thiên Mặc bệnh biến, bụng xẹp rồi, ngươi mau mau đi xem thử đi!"
Lạc Túy Sơn có thể không lo lắng sao? Lỡ may Cố Thất Thiếu không biết sao bệnh lại tiến triển, vậy đến khi hội chấn chẳng phải lão tiêu chắc sao?
"Hắn chắc chắn là giả, Tỉ Ngọc Bá chưa làm gì, sao bụng hắn lại xẹp xuống được." Cố Thất Thiếu khẳng định, hắn thực ra kệ xác Long Thiên Mặc có đến hay không, hắn chỉ quan tâm Hàn Vân Tịch giờ ở chỗ nào.
Hai người đều bị bắt cóc, nếu đã đưa Long Thiên Mặc tới thì ắt Hàn Vân Tịch cũng phải đến đây.
"Sao ngươi biết hắn là giả chứ, tiểu tử thối, bụng Long Thiên Mặc rốt cuộc là bị làm sao, Tỉ Ngọc Bá đã làm gì rồi, ngươi mau nói đi." Lạc Túy Sơn thúc giục.
Cố Thất Thiếu mất kiên nhẫn liếc hắn một cái, lười đáp lời, đang muốn đi thì Lạc Túy Sơn đã lập tức nắm chặt hắn: "Thất nhi, nếu ngươi không nói, có tin ta báo cho đại trưởng lão ngươi đã trở lại hay không?"
Cố Thất Thiếu chợt nheo mắt lại, vẻ mặt nguy hiểm: "Người không dám."
"Rốt cuộc là làm sao, ngươi có nói hay không!"
Lạc Túy Sơn tức giận đến xoắn cả râu, đúng lúc này từ ngoài viện truyền tới tiếng học sinh, Lạc Túy Sơn vẫn nắm chặt Cố Thất Thiếu không buông.
Mắt thấy người bên ngoài sắp vào tới, Cố Thất Thiếu mới thấp giọng nói cho Lạc Túy Sơn: "Cổ, Tỉ Ngọc Bá hạ cổ."
Lời này vừa ra, tay Lạc Túy Sơn mềm nhũn, Cố Thất Thiếu liền giãy ra, lắc mình biến mất vô tung.
Cổ.
Lạc Túy Sơn sợ hãi đến mức tim đập thình thịch, cổ... đã lâu lắm rồi không còn nghe ai nhắc đến.
Cổ, lão tất nhiên biết, nhưng không biết dùng, không ngờ Tỉ Ngọc Bá lại có thể dùng được.
Trách không được Cố Thất Thiếu lại dám khẳng định Long Thiên Mặc là giả, Tỉ Ngọc Bá hạ cổ, bình thường chỉ có mình hắn có thể giải, trừ khi gặp được cao thủ cổ thuật.
Mà trên đời này, ngoại trừ Cố Thất Thiếu, thì hẳn không còn vị cao thủ cổ thuật nào nữa?
Cố Thất Thiếu rõ ràng biết Tỉ Ngọc Bá hạ cổ nhưng lại dám công khai hội chẩn! Phải biết rằng, ở trong viện y học thì cổ chính là điều cấm kị lớn nhất!
Người này lần này trở về y viện, nhất định có âm mưu!
Hắn rốt cuộc muốn làm gì?
Đầu óc Lạc Túy Sơn ong ong, không biết phải ứng phó thế nào.
Lúc này, một học sinh đi vào: "Lạc lí sự, Tần vương phi tới rồi, các trưởng lão cho mời."
Cái gì?
Hàn Vân Tịch cũng tới rồi?
Nha đầu này sớm không dến muộn không đến, hết lần này đến lần khác tới đúng lúc vậy?
Long Thiên Mặc đã đến, Hàn Vân Tịch cũng đến, tất nhiên phải lập tức bắt đầu hội chẩn.
"Lạc lí sự, các trưởng lão sẽ không chờ người, xin hãy đi ngay." Học sinh nhỏ giọng nhắc nhở.
Lạc Túy Sơn nhìn theo hướng Cố Thất Thiếu biến mất, nước mắt trong lòng rơi như mưa, Cố Thất Thiếu người này có thể không đáng tin hơn chút nữa không?
Giờ lão phải làm sao?
Làm sao chứng minh được Long Thiên Mặc được đưa tới là hàng giả đây?
"Lạc lí sự?" Học sinh lại giục hắn.
Lạc Túy Sơn bất đắc dĩ, chỉ đành đau khổ đi về phía điện trưởng lão.
Trong điện trưởng lão, Vinh thân vương, Tỉ Ngọc Bá cùng Cố Bắc Nguyệt đã đến từ sớm, vừa thấy Hàn Vân Tịch tiến vào, Vinh thân vương lập tức bước đến chất vấn: "Hàn Vân Tịch, ngươi bị kẻ nào bắt cóc, sao có thể trở về?"
Hàn Vân Tịch đương nhiên hận không thể lôi đầu Quân Diệc Tà ra ngoài, nhưng nàng suy nghĩ một lúc, cái thóp này của Quân Diệc Tà nên giữ lại sau này dùng đi, nàng thở dài trả lời: "Con hôn mê, khi tỉnh lại đã ở Y thành rồi."
Đang nói thì Lạc Túy Sơn bước vào, mà mấy vị trưởng lão cũng đã đến.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.