Lãnh Sương Sương ái mộ Tần Vương điện hạ đã lâu, đương nhiên đã từng điều tra Hàn Vân Tịch, biết Hàn Vân Tịch biết độc thuật, có điều, nàng ta không nghĩ tới Hàn Vân Tịch biết ám khí, lúc phản ứng lại thì đã muộn.
Tay phải của nàng ta đột nhiên vô lực, trường kiếm “keng” một tiếng rơi xuống đất, rất rõ ràng, ám khí có độc.
Thế nhưng, nàng ta dù sao cũng xuất thân từ sát thủ thế gia, có tố chất cơ bản lâm nguy không hoảng loạn, nàng ta dùng chân nhấc trường kiếm lên, giữ trong tay trái, tiếp tục đâm về phía Hàn Vân Tịch: “Hàn Vân Tịch, không ngờ ngươi lại hèn hạ như vậy!”
Hàn Vân Tịch vừa né tránh, vừa phi châm, tìm cơ hội kéo dãn khoảng cách với Lãnh Sương Sương, châm chọc nói: “Các ngươi lấy mười địch một, không chỉ hèn hạ, mà còn vô sỉ?”
“Bớt nói nhảm đi, xem kiếm đây!”
Cảm giác tê dại không ngừng truyền đến từ tay phải, có xu hướng lan tới toàn thân, Lãnh Sương Sương không biết đây là độc gì, nhưng niềm tin của sát thủ khiến nàng vẫn có thể chống đỡ, cho dù đã trúng độc, nàng ta cũng muốn giải quyết Hàn Vân Tịch trước khi ngã xuống.
Mũi kiếm lắt léo, từng chiêu kiếm lạnh lùng cay độc, lưỡi kiếm nhiều lần lướt qua mặt Hàn Vân Tịch, chỉ có một chút sai lệch, suýt nữa khuôn mặt Hàn Vân Tịch đã bị hủy.
Hàn Vân Tịch âm thầm bội phục nghị lực của Lãnh Sương Sương, vừa nghiêng người né tránh, vừa nhắc nhở: “Lãnh Tứ tiểu thư, ngươi không tò mò mình đã trúng độc gì sao?”
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/van-tich-truyen-thien-tai-tieu-doc-phi/1256443/chuong-218.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.