Chương trước
Chương sau
"Đã quan tâm như vậy, tại sao trước đây lại vứt bỏ chứ?" Hàn Vân Tịch nhàn nhạt nói, xoay người nhặt từng cây kim châm lên.
Nàng hững hờ như vậy, khiến Nghi thái phi càng sợ hãi, càng phẫn nộ.
"Hàn Vân Tịch, đừng tưởng rằng ngươi biết bí mật này thì có thể muốn làm gì thì làm, bản cung nói cho ngươi biết, ngươi cũng là người của phủ Tần Vương, các ngươi là người trên cùng một con thuyền, chuyện này một khi lộ ra, cũng không có lợi với ngươi! Cho dù Uyển Nhi sai trái như thế nào, ngươi cũng đừng mơ tưởng động vào một sợi lông tơ của nó!"
Người bị tính kế bị hãm hại là nàng, nàng còn chưa tức giận, Nghi thái phi lại ghê tởm cảnh cáo trước.
Khóe miệng Hàn Vân Tịch nhếch lên nụ cười mỉa mai: "Mẫu phi, người cũng biết Uyển Nhi có lỗi sao?"
Vẻ mỉa mai thế này khiến cho Nghi thái phi chướng mắt, bà tức giận chỉ trích: "Hàn Vân Tịch, đều do ngươi, tất cả đều bởi vì ngươi, nếu như ngươi không gả vào, mọi chuyện cũng sẽ không xảy ra! Là ngươi ghét Uyển Nhi luôn muốn gả Uyển Nhi đi, chuyện Hoa Mai yến cũng do ngươi, ngươi hại Uyển Nhi! Là ngươi khiến Uyển Nhi biến thành bộ dạng này! Đều bởi vì ngươi!"
Nghi thái phi biết rất rõ một năm qua Mộ Dung Uyển Nhi đã làm qua bao nhiêu chuyện không thể lộ ra ngoài! Sao bà còn có thể nói như vậy?
Có phải dù cho con gái của mình phạm bao nhiêu lỗi, đều là có nguyên nhân, có thể tha thứ, còn con gái của người khác mãi mãi là người đổ vỏ hay không?
Đối với Hàn Vân Tịch người luôn sống yên ổn này, trái tim càng băng giá hơn trước kia.
Nàng không phải Thánh Mẫu, bảo đảm tính mạng của Nghi thái phi là vấn đề nguyên tắc, mà trên thế giới còn có nhiều chuyện còn tàn nhẫn hơn cả chết.
Hàn Vân Tịch không do dự nữa, cười lạnh nói: "Mẫu phi, lúc đầu ba cây kim châm này ở chỗ Trường Bình công chúa."
Vừa dứt lời, Nghi thái phi liền yên tĩnh trở lại trong nháy mắt, không tin tưởng nhìn nàng.
Hàn Vân Tịch nhét kim châm vào tay Nghi thái phi lần nữa: "Mẫu phi, người nhìn xem xem, đây là y châm chuyên dụng của ta, ta dám cam đoan trên thế giới này chỉ có ta mới có, chưa hề cho bất cứ kẻ nào, nhưng đã rơi ba cái ở cung."
Nói bóng gió, cái này chỉ có thể do Thái hậu cho Mộ Dung Uyển Nhi, Mộ Dung Uyển Nhi về phe của Thái hậu, Mộ Dung Uyển Nhi muốn giết Nghi thái phi, là do Thái hậu chỉ điểm!
Sắc mặt Nghi thái phi tái nhợt đến phát tím, giống như già đi mấy tuổi trong nháy mắt, tay bà run lên, kim châm lại rơi xuống đất lần nữa, con nuôi phản bội bà đã chịu không được, huống chi là con gái ruột, thế mà còn cùng đối thủ một mất một còn của bà cấu kết muốn lấy tính mạng của bà.
Không, bà không tiếp nhận được đả kích này!
Đột nhiên, bà ấn chặt tim, phun ra một ngụm máu tươi, tự lẩm bẩm như điên: "Ta không tin, ta không tin!"
Tin hay không, không cần Hàn Vân Tịch nhiều lời, trong lòng bà rõ ràng nhất.
Người đáng hận tất có chỗ đáng thương, người đáng thương tất có chỗ đáng hận.
Hàn Vân Tịch không nói chuyện, cặp mắt lạnh lùng, đứng dậy đứng lệch về một bên, nàng vừa đi ra, Nghi thái phi liền thấy Mộ Dung Uyển Nhi nằm trên giường đối diện.
Mộ Dung Uyển Nhi hôn mê bất tỉnh, yên tĩnh giống như đang ngủ say.
Nghi thái phi vội vã đứng dậy, Hàn Vân Tịch không cản cũng không đỡ, mặc cho bà loạng choạng bước đến.
"Nó thế nào? Hàn Vân Tịch ngươi làm gì nó rồi?"
"Sau khi đợt thích khách thứ nhất bị đánh lui, lại tới một đợt thích khách khác, nàng ta trúng độc châm..."
Hàn Vân Tịch chưa nói xong, Nghi thái phi liền hung hăng cắt đứt: "Độc châm? Nhất định là độc thủ của ngươi!"
Được thôi, Hàn Vân Tịch lười biếng giải thích, hào phóng thừa nhận: "Vâng, mà đã kéo dài thời cơ giải độc, vĩnh viễn cũng không giải được độc."
Nghi thái phi lập tức nheo hai con ngươi lại, như bị điên nhào về phía Hàn Vân Tịch: "Ngươi con tiện nhân độc ác này, ngươi cố ý, nhất định ngươi cố ý!"
Hàn Vân Tịch tránh ra, vô cùng bình tĩnh nói: "Thái phi nương nương, đến nay thì Tần Vương điện hạ... cũng chưa biết rõ chuyện này lắm.”
Vừa dứt lời, Nghi thái phi liền giật mình tại chỗ, ngoại trừ Tần Vương điện hạ bốn chữ này ra, còn có cái gì có thể khiến cho Nghi thái phi tỉnh táo đây?
"Sau khi điện hạ cứu chúng ta về, lại đuổi theo thích khách. Chuyện trong xe ngựa, chỉ có... người con và Mộ Dung Uyển Nhi biết."
Hàn Vân Tịch nói dối, thật ra người ba nhà đều nhìn thấy Long Phi Dạ đánh lui thích khách sau đó lái xe trở về, về phần chân tướng là cái gì, ai rõ ràng chứ?
Nghi thái phi không tỉnh táo cũng phải tỉnh táo, không thanh tỉnh cũng phải thanh tỉnh: "Hàn Vân Tịch, ngươi có ý gì, rốt cuộc ngươi muốn thế nào? Ngươi nói đi!"
Bà sợ nhất không phải Uyển Nhi biết được chuyện này, mà là Phi Dạ biết được, Phi Dạ là toàn bộ của là phủ Tần Vương, cũng chính là ván cược bà đặt cả đời!
Ai cũng có thể biết, chỉ có Phi Dạ không thể, bà muốn làm mẫu phi cả đời của Tần Vương điện hạ! Bà là Thái phi đắc thế nhất của Thiên Ninh Vương triều.
Hàn Vân Tịch đợi chính là câu nói này của bà: "Thái phi nương nương, con có hai điều kiện đổi hai điều kiện với người, thế nào?"
Nếu như Nghi thái phi biết chân tướng còn không nôn chết sao? Dù sao, bây giờ bà ta cũng không thể cự tuyệt.
"Ngươi nói đi!" Bà cắn răng mở miệng.
"Thứ nhất, mặc dù không giải được độc, nhưng mỗi tháng con có thể cho người một thiếp dược nuôi Mộ Dung Uyển Nhi, cam đoan nàng không chết, yên lặng làm một mỹ nhân đang ngủ. Thứ hai, chuyện này, từ nay về sau, con cũng sẽ không nói cho Tần Vương điện hạ."
Hàn Vân Tịch nói rất dứt khoát, nhưng hai điều kiện đều là nói bậy.
Nghi thái phi chần chừ, mà trên thực tế hai điều kiện này bà cũng không cách nào từ chối, bà lạnh lùng nhìn Hàn Vân Tịch, chính là không cam tâm, bất đắc dĩ, lại không cam tâm, cuối cùng vẫn phải đáp ứng: "Hàn Vân Tịch, ngươi muốn bản cung hai điều kiện gì?"
"Thứ nhất, nói cho con nghe người ma ma đỡ đẻ còn sống lúc đó là ai, người ở nơi nào...”
Nói đến đây, Nghi thái phi nhịn không được xen vào: "Quả nhiên ngươi đã nghe được tất cả!”
Thực ra, Hàn Vân Tịch cũng không xác định được ma ma nào còn sống hay không, nàng chỉ thăm dò, quả nhiên bị nàng thăm dò ra.
"Thế nào, Thái phi nương nương không muốn nói?"
Nghi thái phi không trả lời, lạnh lùng nói: "Điều kiện thứ hai thì sao?"
Hàn Vân Tịch cũng không nóng lòng về câu trả lời, cười nói: "Đối với mẫu phi mà nói điều kiện thứ hai lại cực kỳ đơn giản, lần này mẫu phi bị kinh sợ, hãy an tâm đến Phật đường tịnh dưỡng, chuyện sau này của Vương phủ hãy giao cho thần thiếp xử lý.”
Cái này... đây không phải muốn đại quyền của phủ Tần Vương thì là cái gì?
Đại quyền thật sự, tất nhiên trên tay Tần Vương, chỉ là Tần Vương sống một mình trong vườn Phù Dung, hiếm khi quan tâm mọi chuyện, nhân sự trong phủ, tài chính tất cả đều do Nghi thái phi quản, mặc dù Nghi thái phi không quản được trên đầu Tần Vương, nhưng Nghi thái phi vẫn là nữ chủ tử của phủ Tần Vương.
Hàn Vân Tịch muốn cướp quyền đoạt vị, dã tâm thật lớn!
Vừa mới nói xong, Nghi thái phi đột nhiên vỗ bàn đứng dậy, tức giận ngút trời: "Hàn Vân Tịch, ngươi làm càn!"
Hàn Vân Tịch thực sự muốn cầm quyền, nhưng thứ nàng muốn không phải địa vị và danh vọng của nữ chủ tử, nàng chỉ muốn một cuộc sống vô lo vô nghĩ, hoàn cảnh rộng rãi.
Lúc sống ở một góc của Vân Nhàn các, rất nhiều bất tiện, bây giờ quan hệ của nàng và Nghi thái phi đến nước này, Nghi thái phi đã cầm cái nhà này, nàng còn có thể có ngày sống an ổn sao, nàng chỉ muốn một căn nhà có thể tự do ra vào, tự do nói chuyện mà thôi.
"Trời sắp tối rồi, chắc hẳn điện hạ cũng sắp trở về rồi, mẫu phi nếu như không chấp nhận, vậy chúng ta cũng không có gì để nói: "Hàn Vân Tịch nói, liền muốn rời đi.
"Ngươi đứng lại đó cho ta!" Nghi thái phi nghiêm nghị.
Hàn Vân Tịch rất tình nguyện dừng lại, quay đầu nhìn bà: "Mẫu phi, suy nghĩ kỹ rồi sao?"
Nghi thái phi không thể nhịn được nữa, nhưng lại không thể không nhịn, vì Uyển Nhi, vì chính bà ta, bà không có con đường thứ hai có thể lựa chọn, một khi Hàn Vân Tịch nói cho Phi Dạ, dựa vào tính cách của Phi Dạ, kết cục của bà và Uyển Nhi sẽ...
Nghĩ đến đây, bà không dám tiếp tục nghĩ nữa, lạnh giọng: "Hàn Vân Tịch, bản cung đồng ý với ngươi, nhưng dù thế nào bản cung cũng sẽ không rời khỏi phủ Tần Vương!"
"Trong nội viện của Mẫu phi có Phật đường, chính là nơi thanh tịnh để tu dưỡng, cần gì rời đi?" Hàn Vân Tịch thản nhiên nói, Nghi thái phi rời đi, bà cũng không yên tâm.
"Uyển Nhi cũng phải ở lại!" Nghi thái phi mạnh mẽ yêu cầu.
"Mẫu phi, bây giờ Uyển Nhi là người của phủ Bình Bắc Hầu, đương nhiên phải đưa về phủ Bình Bắc Hầu nuôi..."
Hàn Vân Tịch còn chưa nói xong, Nghi thái phi liền tức giận từ chối: "Không được, Uyển Nhi phải ở lại, nếu không..."
Thế nhưng Hàn Vân Tịch không hề để ý bà, mặc cho bà chen vào nói, bình tĩnh nói tiếp: "Mẫu phi yên tâm, cho dù Uyển Nhi mãi mãi không tỉnh, nhưng phủ Bình Bắc Hầu cũng sẽ chăm sóc nàng thật tốt...”
"Ta không đồng ý, Uyển Nhi nhất định phải ở bên cạnh ta, nếu không cái gì ta cũng không đồng ý!"
"Có thần thiếp ở đây, mẫu phi có thể yên tâm, trừ cái đó ra, không bàn gì nữa!"
Một người kích động chen vào nói, một người từ đầu đến cuối vẫn bình tĩnh như nước, giọng nói gần như ngang nhau, cả phòng đột nhiên yên tĩnh lại.
Không biết Hàn Vân Tịch có nghe Nghi thái phi nói hay không, dù sao, Nghi thái phi vẫn nghe được câu nói sau cùng của Hàn Vân Tịch, bà giật mình, không dám tiếp tục tỏ thái độ.
Trầm mặc hồi lâu, Hàn Vân Tịch quay đầu nhìn lại, nhàn nhạt cười: "Mẫu phi, nói cho con nghe ma ma đỡ đẻ kia là như thế nào vậy?”
Nghi thái phi nắm tay thật chặt, tim vô thanh vô thức đập kịch liệt, Hàn Vân Tịch vô cùng nhẫn nại chờ đợi.
Cuối cùng, Nghi thái phi vẫn thỏa hiệp, cái đầu cao quý của bà cúi xuống, nhàn nhạt nói: “Bà ta tên Tô Nương, là bà mụ số một, đứa bé vừa ra đời, cách một ngày bà liền trượt chân rơi xuống giếng, Hoàng Thượng mừng vì có Hoàng tử, cho nên chuyện này liền bị ép xuống không báo, thi thể cũng tùy tiện xử lý, sau này ta mới biết được, bà ta sợ ta diệt khẩu, giả chết chạy đi."
"Người này lai lịch gì, hiện tại người đâu?" Hàn Vân Tịch vội vã hỏi, không nghĩ tới người sống này là người ôm Long Phi Dạ.
"Người của Tô gia thôn thành bắc ngoại ô, bản cung tìm bà ta nhiều năm rồi, đến nay vẫn bặt vô âm tín, chắc hẳn bà ta còn có gan sống, cũng không có gan nhắc đến chuyện này.”
Nếu như không phải Uyển Nhi không tin nàng, cũng chưa chắc Nghi thái phi sẽ nhắc tới người này.
Đáy mắt Hàn Vân Tịch hiện lên một tia phức tạp, nhìn ra được Nghi thái phi không nói dối, nàng rối rắm trong chốc lát, vẫn là mở miệng: "Lai lịch của vị điện hạ kia..."
Mà lúc này, Long Phi Dạ an vị trên nóc nhà, có chút hăng hái nhìn Hàn Vân Tịch, bờ môi hiện lên ý cười, không phải nữ nhân này không muốn biết sao?
"Ôm đến từ một cái thôn ở ngoại thành, người trong thôn biết chuyện này đã bị diệt khẩu từ lâu rồi."
Mẫu phi của Long Phi Dạ là con gái của Đường Môn, sao hắn lại sinh ra trong một cái làng ở ngoại thành chứ, lại làm sao được ôm vào trong cung chứ?
Hàn Vân Tịch đầy hoài nghi, nàng nghĩ những điều Nghi thái phi biết khác sự thật quá nhiều.
Lúc này, Nghi thái phi đột nhiên nghiêm nghị cắt đứt mạch suy nghĩ của nàng: "Hàn Vân Tịch, Phi Dạ chính là con trai của Tiên Hoàng, bản cung không cho phép ngươi hỏi lại vấn đề thế này nữa!"
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.