Chương trước
Chương sau
Khi trời tờ mờ sáng Hàn Vân Tịch đã đến viện của Long Phi Dạ. Sợ ngủ quên, nàng còn đặc biệt bảo Triệu ma ma gọi nàng dậy. Vốn dĩ tưởng rằng nàng tới sớm, ai biết được Long Phi Dạ đã ngồi uống trà trong điện rồi.
Trong không khí tươi mái của buổi sớm, hít một hơi thật sâu hương trà xanh, cả người nhất thời sảng khoái, so với nam nhân uống rượu, Hàn Vân Tịch càng thích nhìn nam nhân uống trà.
Hôm nay Long Phi Dạ khoác áo bào mặc ở nhà màu trắng, rộng rãi, mái tóc đen dùng một cây châm ngọc tùy ý vấn lên, so với thường ngày bớt đi vài phần lạnh lùng mà lại tùy ý hơn một chút. Tuy nhiên vẫn như cũ, tự tạo cho mình một thế giới, dù cho đã tới trước mặt hắn Hàn Vân Tịch vẫn cảm thấy mình và hắn là người của hai thế giới.
“Chào buổi sáng.” Nàng mỉm cười, không cần mời mà tự ngồi xuống.
Hắn khẽ vuốt cằm, rót cho nàng một chén trà, không nói nhảm nhiều lời mà trực tiếp hỏi: “Mang ám khí đến rồi chứ?”
Thật ra Hàn Vân Tịch còn muốn nói một chút về giao tình của hắn và Đường Li, nhưng nhìn phản ứng của Cố Thất Thiếu có thể thấy, có thể lấy được ám khí của Đường môn thật sự không dễ dàng gì.
Mà Đường Li không chỉ đưa châm Bạo Vũ Lê Hoa cho nàng dùng mà còn tặng nàng một đống ám khí lớn như vậy, dường như là bị Long Phi Dạ uy hiếp. Thật ra thì cũng là giữ thể diện cho Long Phi Dạ thôi, chỉ là, giao tình tốt đến đâu cũng không đến mức hào phóng như vậy chứ.
Cố Thất Thiếu nghi ngờ nàng và Đường Môn có liên quan nhau, nàng là người biết chân tướng lại nghi ngờ Long Phi Dạ với Đường Môn mới là có quan hệ!
Gặp dáng vẻ lạnh lùng của Long Phi Dạ, Hàn Vân Tịch vẫn làm bộ, dù sao mách lẻo tên này cũng cần phải có dũng khí.
Nàng lấy ra năm loại châm ám khí, bày ra trên bàn đá, lần lượt là mai hoa châm, chỉ châm, điểm huyệt châm, bài châm và khẩu châm.
"Còn nhớ chúng dùng như thế nào không?” Long Phi Dạ lại hỏi.
Châm không giống nhau thì cách dùng cũng không giống nhau, nhãn lực, lực tay và nội lực cần dùng cũng không giống nhau. Hàn Vân Tịch nghiêm túc gật đầu, thái độ ngoan ngoãn như học trò nhỏ, nói lại một lượt những gì hôm đó Long Phi Dạ đã dạy.
Mặc dù là người ta chủ động dạy, nàng cũng không thể ỷ vào được cưng chiều mà kiêu ngạo, đương nhiên, mấu chốt chính là thái độ của nàng khiêm nhường một chút, có lẽ tâm trạng của hắn sẽ tốt hơn một chút, sẽ dạy cho nàng nhiều hơn.
“Nhãn lực với nàng mà nói sẽ không khó đâu nhỉ?” Long Phi Dạ nhàn nhạt hỏi.
“Nếu lực tay đủ thì bách phát bách trúng có lẽ không có vấn đề gì.” Hàn Vân Tịch không hề khoác lác, nhãn lực là điểm mạnh của nàng, làm đại phu, đặc biệt là những đại phu dựa vào châm thuật để kiếm cơm như nàng, dường như vừa nhìn là đã có thể tìm thấy từng huyệt vị trên cơ thể một người rồi, cũng có thể nhìn thấy tất cả những điểm yếu trên cơ thể người.
Long Phi Dạ gật gật đầu, nhẹ nhàng vẩy óng tay áo, vươn tay chống lên bàn, bày ra thế muốn vật tay.
Hàn Vân Tịch thấy thế, hơi ngây người một chút: “Chàng làm gì vậy?”
“Đo tiềm năng lực tay, tay đâu.” Long Phi Dạ thật tình đúng là quý chữ như vàng.
Hàn Vân Tịch như hiểu như không, nhưng lại rất nghe lời, vội vàng giơ tay ra, chỉ là khi sắp chạm tới bàn tay to lớn của Long Phi Dạ lại đột nhiên giảm tốc độ lại.
Vật tay, nàng phải nắm chặt tay của hắn.
Nàng chần chừ, tới gần từng chút, từng chút một, càng tới gần càng chậm.
“Chỉ là kiểm tra xem lực tay của nàng có thể huấn luyện tới trình độ nào mà thôi, sợ cái gì chứ?” Long Phi Dạ hỏi.
“Ờ.” Nàng không phải là sợ, chỉ là... không hiểu sao lại căng thẳng.
Không phải chỉ là nắm tay thôi sao?
Hàn Vân Tịch âm thầm hít một hơi, bàn tay nhỏ của nàng rốt cục cũng chậm rãi chạm tới bàn tay lớn của Long Phi Dạ, chỉ là, vừa chạm tới theo bản năng nàng liền rụt tay lại, lạnh quá!
Tính nhẫn lại của Long Phi Dạ có hạn, vốn không muốn thúc giục, nhưng dường như đột nhiên ý thức được gì đó, ánh mắt thâm thúy ngược lại ánh lên một tia trêu đùa, hắn nhìn Hàn Vân Tịch, có chút hàng hứng hỏi: “Không dám sao?”
Không dám đụng vào hay là không dám thử đây? Lời này tựa như mập mờ, khiêu khích, người nói có ý của người nói, người nghe lại có cách lí giải của mình, thật là ý vị sâu xa.
Đương nhiên trong sự lý giải của Hàn Vân Tịch, trong thế giới của Long Phi Dạ không có hai chữ “mập mờ”, nàng chỉ cho là Long Phi Dạ đang khiêu khích mình.
Trong lòng nàng phỉ nhổ một cái, lại không phải là kẻ ngu ngốc, tại sao khi đối diện với tên này luôn có thể suy nghĩ không chính đáng cơ chứ?
Nhìn người ta thẳng thắn vô tư như vậy, trong đầu nàng toàn là cái gì chứ, nếu như để hắn biết được những tính toán đó trong lòng nàng, nhất định sẽ bị chán ghét.
Ho nhẹ một tiếng, Hàn Vân Tịch trấn định lại, cười nói: “Điện hạ không cần nhường ta.”
Tay của Long Phi Dạ vẫn luôn chống ở đó, hắn nhíu nhíu mày, thể hiện sẽ không thế đâu. Hàn Vân Tịch lại giơ tay ra lần nữa, lần này động tác của nàng ngược lại rất lưu loát, trực tiếp nắm chặt lấy bàn tay to của Long Phi Dạ.
Tay của hắn sinh ra đã lạnh, lại vì nhiều năm cầm kiếm mà cứng rắn, thô ráp. Tay nàng mềm mại, trắng nõn nà, ôn nhu như nước, cứ như vậy mà bám tới gần, xúc giác mềm mại khiến Long Phi Dạ vô cùng dễ chịu, sinh ra dục vọng chiếm hữu mãnh liệt, ánh mắt vốn dĩ thâm thúy của hắn từ từ trở nên thầm trầm một cách dị thường.
Tay của hắn dài, tay của nàng ngắn, cùng chống trên bàn. Tay nhỏ hơn một khoảng lớn, Hàn Vân Tịch nắm như vậy, ngón tay miễn cưỡng bám ở gan bàn tay của hắn, nắm không hề chặt.
Nàng hơi chần chừ một chút, tay nhỏ lại cẩn thận từng chút, từng chút dịch lên. Bàn tay ấm áp nhẹ nhàng vuốt ve trong bàn tay lạnh lẽo của hắn. Nàng chỉ là muốn nắm được một chút phần ở trên, nhưng mà, nàng không biết rằng hành vi này của mình lại là sự khiêu khích lớn nhường nào đối với khả năng tự kiềm chế của người nam nhân trước mặt.
Cảm giác vuốt ve mềm mại, giống như gãi ngứa, giống như khiêu khích, tê dại. Dưới bụng, một dòng nước nóng lặng yên, không tiếng động mà dâng lên. Lần đầu tiên trong đời Long Phi Dạ bị kích thích, bàn tay lớn đột nhiên bao lấy bàn tay nhỏ của Hàn Vân Tịch, sau đó nắm chặt lấy!
Hàn Vân Tịch giật mình, ngẩng đầu liền đón nhận ánh mắt của Long Phi Dạ. Bốn con mắt nhìn nhau, lực tay của Long Phi Dạ càng lúc càng lớn, có xu hướng kéo Hàn Vân Tịch lại.
Nhưng, ngay lúc này, Hàn Vân Tịch không nhịn được mà kêu: “Đau!”
Hắn nắm rất chặt, đến mức sắp bóp gãy tay nàng rồi, nàng thật sự không chịu được nữa. Còn chưa bắt đầu vật tay, nàng đã không chịu nổi rồi, lực tay của tên này rốt cục lớn tới cỡ nào đây!
Một tiếng “Đau” này của Hàn Vân Tịch, lập tức đưa Long Phi Dạ từ ranh giới mất đi khống chế trở lại. Ánh mắt thâm trầm của hắn, trong chốc lát sáng lên, lập tức buông tay Hàn Vân Tịch ra.
Hàn Vân Tịch như trút được gánh nặng, lại mờ ảo có cảm giác trống vắng, bản thân không thể nói rõ. Nàng liếc nhìn Long Phi Dạ, thấy biểu tình của hắn rất lạnh lùng mà trang nghiêm.
"Ta... thật sự hơi đau, đừng nắm chặt như vậy, ta vạch ra xem nha.”
Ai ngờ, Long Phi Dạ lạnh lùng nói: “Không cần nữa, tay nàng có luyện thế nào thì cũng phí công mà thôi, không luyện được khí lực lớn đến đâu đâu.”
Sao cơ?
Hàn Vân Tịch kinh ngạc, vội vã hỏi: "Không phải... không phải vẫn còn chưa thử sao?"
“Ngay cả sức lực này cũng không chịu được, còn hi vọng gì sức lực khác nữa?” Phi Long Dạ nói rất vô tình.
“Thế nhưng... nhưng...” Hàn Vân Tịch sốt ruột, nàng hoàn toàn không hiểu chuyện võ học, càng không biết lực tay, lực cánh tay làm thế nào để luyện được, thật sự như lời Phi Long Dạ nói như vậy sao?
Phi Long Dạ đứng lên, Hàn Vân Tịch vội vàng đứng dậy theo, truy vấn: “Vậy vẫn còn nội công chứ? Có thể luyện nội công không? Dạy ta nội công nhé.”
“Vẫn đạo lý như vậy, không dạy nữa.” Phi Long Dạ dứt lời, xoay người rời đi.
Thật sao?
Hàn Vân Tịch trợn mắt, há hốc mồm, sững sờ tại chỗ, đắm chìm trong khiếp sợ, không hề phát hiện ra Phi Long Dạ đi vội vàng thế nào, dường như đang lẩn trốn vậy. Loại đột kích này quá đột ngột đi. Nàng chỉ cảm thấy bản thân trong chớp mắt bị phủ nhận một cách triệt để, phải biết là, nàng đã vô cùng mong đợi, khiêm tốn, nghiêm túc muốn học.
Nàng hiền lành nhìn đôi tay mình, mặc dù không hiểu, nhưng nàng biết lực của chân tay, còn có nội công nữa là những thứ cơ bản của võ học, lực của tay không luyện được, nội công cũng không tu được, vậy nên nàng là phế vật của học võ sao?
Không cần phải đen đủi thế chứ!
Hàn Vân Tịch không cam tâm, vội vã đuổi theo, đáng tiếc, làm sao có thể đuổi kịp Long Phi Dạ nữa.
Mấy ngày sau đó, Phi Long Dạ cũng chẳng hề xuất hiện, như là bốc hơi khỏi nhân gian vậy.
Hàn Vân Tịch nghĩ, mình nhất định là triệt để bị khinh bỉ rồi, thế nên hắn ta mới dứt khoát từ bỏ như vậy, không thèm để ý tới nàng nữa.
Hệ thống giải độc vẫn còn đang trong quá trình thăng cấp, Hàn Vân Tịch tiếp tục mệt mỏi, đã ngủ là ngủ mấy canh giờ, mà lúc tỉnh táo lại là tinh thần chán nản đối với ám khí độc của Đường môn. Vũ khí hoàn mỹ biết mấy, đáng tiếc là không có duyên với nàng.
Có điều, Hàn Vân Tịch lạc quan, chẳng buồn phiền được bao lâu, ông trời đã ban cho nàng độc thuật thiên phú, phế vật võ học thì phế vật, nàng cũng chẳng mong muốn xa vời quá nhiều.
Chỉ là, không biết ám khí, chỉ biết độc thuật, Long Phi Dạ sẽ không đem nàng ra chơi đùa đâu nhỉ?
Rất nhanh, Hàn Vân Tịch đã có được đáp án.
Sau mười ngày Phi Long Dạ mất tích, lệnh Sở Tây Phong tặng cho Vân Tịch một đồ vật, đồ vật này có một cái tên rất đẹp, rất thơ, Lê Hoa Lệ Vũ.
Đây là một thứ nhìn có vẻ rất giống ám khí mu bàn tay xích sắt, màu đỏ sặc sỡ, thiết kế chạm rỗng hình lưới, có khảm thêm ngọc thạch đỏ. Mang lên trên bàn tay nhỏ nhắn, trắng nõn của Hàn Vân Tịch, bao lấy phần giữa cổ tay và mu bàn tay, rất phù hợp, độ chặt vừa phải, có một loại cao quý, mỹ cảm khó nói rõ.
Sở Tây Phong nhìn đến có chút không dời mắt, không nhịn được mà nghi ngờ, có phải là Điện hạ đã ước lượng được kích thước bàn tay nhỏ nhắn của Vương phi rồi mới đi đặt chế tạo hay không.
Nếu như không biết trước, người có nhãn lực tốt đến mấy, cũng sẽ xem đây chỉ như một trang sức quý báu, làm sao có thể nghĩ đây sẽ là ám khí. Nhưng mà lê hoa lệ vũ lại là một ám khí khá lợi hại, còn là hình dạng ám khí mới của Đường môn. Là Phi Long Dạ bắt Đường Li mười mấy ngày không ngủ nghỉ, lấy châm Bạo Vũ Lê Hoa làm mẫu mà tạo thành, cả thế giới này chỉ có một cái mà thôi!
Đương nhiên, cái này có lợi hại đến đâu cũng không bằng châm Bạo Vũ Lê Hoa. Uy lực và tốc độ yếu đi hai phần ba. Dù sao, sự huyền bí của châm Bạo Vũ Lê Hoa Đường Ly cũng không mò ra được, có thể tạo ra được cái này, đã xem như giỏi lắm rồi.
Nhưng, có một điểm tốt đó là, sau khi thứ này bắn hết châm ra, vẫn có thể tiếp tục bổ sung thêm châm, không giống như châm Bạo Vũ Lê Hoa, số lượng mục tiêu có hạn.
"Vương phi nương nương, cái này to nhỏ có tổng mười ba viên ngọc thạch, mỗi viên một lần có thể giấu ba cây châm, ba mươi chín cây châm đủ để người dùng trong rất lâu đó.” Sở Tây Phong cười nói.
Hàn Vân Tịch nghịch một chút, không thể tin tưởng được, nhát gan hỏi: “Ta có thể thử một chút không?”
Vị nữ chủ tử này, từ lúc nào lại trở nên khách khí thế rồi? Sở Tây Phong vui vẻ: “Đây là đồ Điện hạ tặng cho người, đã đến tay người thì là đồ của người rồi, cứ việc thử đi!”
“Vậy được, ngươi đứng xa một chút, ta thử lực và tốc độ.” Hàn Vân Tịch thành thật nói.
Sở Tây Phong suýt nữa ngã quỵ, biểu tình cứng lại, thì ra nàng muốn thử chính là hắn!
Hàn Vân Tịch phất phất tay, để hắn tranh thủ thời gian đứng ra xa một chút. Uy lực của châm Bạo Vũ Lê Hoa nàng từng thử rồi, Lê Hoa Lệ Vũ này chắc cũng sẽ không để nàng thất vọng quá đâu.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.