Chương trước
Chương sau
Khi Hàn Vân Tịch về lại Tần vương phủ thì đã là nửa đêm.
Thấy tẩm cung của Long Phi Dạ không còn sáng đèn, nàng chỉ cho rằng tên kia đã ra ngoài rồi. Sau khi suy nghĩ một chút, nàng quyết định mấy ngày này sẽ tìm cơ hội đu bám theo Long Phi Dạ, nhờ vả hắn dạy nàng cách dùng ám khí.
Nàng đã so vài chiêu với Cố Thất thiếu, nếu như nàng có đủ năng lực thì Cố Thất thiếu đã không thể tránh thoát dễ dàng như vậy, hơn nữa sau khi biết sự lợi hại của ám khí có độc của Đường Môn, nàng càng thêm sốt ruột muốn học.
Mặc dù Long Phi Dạ không chịu, nàng cũng sẽ bất chấp mặt dày dây dưa.
Không phải nàng không có mặt mũi, chỉ vì mặt mũi của nàng không hề đáng giá, nhất là trước mặt tên Long Phi Dạ kia. Hơn nữa so với công phu thì mặt mũi không là gì cả, đợi nàng học xong ám khí Đường Môn, còn sợ không có mặt mũi hay sao?
Hàn Vân Tịch tuyệt đối không phải là một cô nương cao giá, co được dãn được, vô cùng linh hoạt.
Về phần tại sao Cố Thất thiếu đột nhiên lại truy hỏi về ám khí Đường Môn ở trong tay nàng, nàng thật sự chẳng có thời gian để suy nghĩ.
Chữa bệnh từ thiện cả ngày, hơn nữa buổi tối còn sợ bóng sợ gió một hồi, thật sự mệt muốn choáng. Sau khi trở về Vân Nhàn các rửa mặt xong xuôi, Hàn Vân Tịch vừa đặt người lên giường đã ngủ.
Nàng không biết rằng, Long Phi Dạ đã ngồi ở trên nóc Vân Nhàn Các đợi nàng cả đêm.
Đèn trong phòng vừa tắt, Long Phi Dạ mới nhảy xuống, giống như một vị thần từ thiên đình giáng lâm, lặng yên đứng trong viện. Hai tay hắn chắp ở phía sau, lặng yên dời bước ra ngoài.
Rất nhanh, một ám vệ đột nhiên xuất hiện trong không khí mỏng, cung kính đi phía sau hắn.
"Chủ tử, đúng như ngài dự đoán, Cố Thất thiếu đã đến Hàn gia tìm Vương phi nương nương, còn khiến cho Cố thái y bị thương!"
Ám vệ của Long Phi Dạ không chỉ làm việc để kiếm sống, nếu không có mệnh lệnh của Long Phi Dạ, bọn họ sẽ không dám rời khỏi Vương phi nương nương nửa bước.
Nếu tra không được Cố Thất thiếu ở đâu, Long Phi Dạ cũng không ngại đổi sang một phương thức khác, hóa chủ động thành bị động. Hàn Vân Tịch không có tâm nhãn, nhưng hắn có thể nhìn ra được, Cố Thất thiếu tiếp xúc với nàng là có mục đích. Có một lần, ắt sẽ còn có vô số lần.
"Cố Thất thiếu khăng khăng cho rằng ám khí của Vương phi nương nương chính là ám khí Đường Môn, còn hoài nghi Vương phi nương nương có quan hệ với Đường Môn..."
Ám vệ bẩm báo cụ thể tới từng chi tiết chuyện xảy ra ở Hàn gia, không để sót bất cứ câu nói nào của Cố Thất Thiếu.
Long Phi Dạ lúc này mới dừng bước chân lại, lẩm bẩm tự nói: "Đường Môn... hắn rốt cuộc đang nghi ngờ điều gì?"
Ám vệ cung kính đứng hầu bên cạnh, không dám lắm miệng.
Long Phi Dạ trực tiếp bỏ qua Cố Bắc Nguyệt, trầm tư một lúc lâu mới bước đi tiếp. Trong bóng đêm, vẻ mặt hắn mơ hồ, chỉ nghe giọng nói lạnh như gió đêm: "Tiếp tục trông chừng, không được đánh rắn động cỏ."
Bóng đêm, dần dần chìm xuống...
......
Hàn Vân Tịch đã hoàn toàn kiệt sức, nghĩ rằng có thể ngủ rất sâu, nhưng lúc này nàng lại cau mày, nói mớ mấy lời vô nghĩa, vô cùng bất an.
Không lâu sau, nàng mở to đôi mắt, phát hiện cả người mình toàn là mồ hôi, ướt đẫm sau lưng.
Nàng đã gặp ác mộng!
Nàng nằm trên giường, hai mắt mở to nhìn chằm chặp trần nhà, cố gắng nhớ lại trong mơ đã gặp điều gì, đáng tiếc kí ức như những mảnh vụn, không thể nào nhớ lại được.
Chỉ có thể mơ hồ nhớ rằng mình đã đến một nơi rất kì lạ, vừa xa lạ lại vừa quen thuộc, khi nàng tập trung tinh thần muốn xem cho rõ thì đột nhiên vô số dược liệu bay về phía nàng, dày đặc, cực kì đáng sợ.
Ngay khi nàng nghĩ rằng mình sắp bị dược liệu bao phủ hoàn toàn, nàng tỉnh lại.
Giờ phút này, trái tim nàng vẫn đập liên hồi, đầu óc mờ mịt, cả người vô lực, có cảm giác giống như bị rút sạch tinh lực, trong khi cảm giác này khiến nàng thấy rất quen thuộc.
Khi nàng liên tục không nghỉ ngơi, sau đó lại sử dụng hệ thống để giải độc cho mấy người liền, nàng cũng có cảm giác này.
Hàn Vân Tịch như nghĩ tới điều gì, ngồi bật dậy và định lấy thuốc từ hệ thống ra, nhưng bất kể nàng cố gắng tập trung tinh thần thế nào cũng không lấy ra được!
Những dược liệu bay về phía nàng trong mơ, chính là dược liệu trong hệ thống của nàng, từng thang từng thang đều là những gói thuốc đã được phối chế hoàn chỉnh.
Tại sao điều này lại xảy ra?
Hàn Vân Tịch cố gắng tập trung tinh thần lấy thuốc, nhưng vẫn không thể lấy ra được. Nàng cảm thấy rất mệt mỏi. Chẳng lẽ hệ thống có lỗi hay sao?
Cơn ác mộng này, rốt cuộc có ý nghĩa gì?
Nơi đó chính là không gian của hệ thống sao?
Hệ thống giải độc bị loạn rồi sao?
Trong lòng nổi lên một chút sợ hãi. Hàn Vân Tịch không dám tiếp tục thử, nàng tựa vào gối dầu, hít sâu tự nhủ mình phải thả lỏng, phải bình tĩnh lại. Nhất định là do nàng quá mệt mỏi nên mới xảy ra chuyện này, chỉ cần nghỉ ngơi tốt sẽ khôi phục trở lại
Nàng hít sâu vài hơi, chậm rãi nhắm mắt lại.
Ai ngờ nàng vừa nhắm mắt, trong đầu bỗng xuất hiện một hàng chữ: Hệ thống đang thăng cấp, xin chú ý nghỉ ngơi nhiều hơn.
Khụ!
Hàn Vân Tịch lập tức mở to hai mắt, vẻ mặt không thể tin nổi.
Nàng chưa từng nghĩ tới hệ thống giải độc còn có công năng thế này, hệ thống đang thăng cấp, cho nên tạm thời ngừng hoạt động!
Khiến nàng sợ muốn chết, còn tưởng nó đã xảy ra lỗi gì. Phải biết rằng, nếu mất hệ thống giải độc, với điều kiện chữa bệnh đơn sơ ở thời cổ đại, nàng sẽ không thể tiếp tục đứng vững bước chân.
Nghĩ lại thì sau khi trở về từ Dược thành, nàng luôn luôn mệt mỏi có lẽ là vì hệ thống thăng cấp.
Có điều Hàn Vân Tịch không hiểu rõ lắm, hệ thống vì sao đột nhiên vô duyên vô cớ thăng cấp? Thăng cấp xong liệu có xuất hiện công năng mới hay không?
Cơn ác mông vừa nãy chỉ là sự trùng hợp hay còn có nguyên nhân nào khác, thần thức của nàng có thể khống chế hệ thống giải độc, nhưng tới giờ nàng vẫn chưa có cách tiến vào để nhìn rõ không gian trong đó.
Cảm giác khi gặp ác mộng giống như thân thể và linh hồn đã bị cắt ra, sau đó linh hồn tiến vào không gian đi dạo một vòng. Rốt cuộc, người thiết kế ra hệ thống này đã sắp xếp cho nàng bao nhiêu điều bất ngờ, hoặc là nói cách nói khác, bao nhiêu kinh hãi đây?
Hàn Vân Tịch vỗ vỗ ngực, thế nào cũng được, chỉ cần không phải hệ thống động kinh, hỏng hóc gì đó thì đều không cần kinh hãi.
Thăng cấp cũng tốt, nhân cơ hội này nàng sẽ nghỉ ngơi cho tốt, còn về chuyện học ám khí Đường Môn, chỉ thể dời lại sau này.
.......
Ngày tiếp theo, Hàn Vân Tịch đã đến y quán Hàn gia một chuyến, sau đó đến Cố gia kiểm tra vết thương của Cố Bắc Nguyệt. Thời gian còn lại, nàng đều ngoan ngoãn ở tại trong phủ.
Sự thăng cấp của hệ thống thực sự hao phí rất nhiều tinh lực của nàng. Mỗi ngày nàng đều ngủ đến giữa trưa. Lúc trước, mỗi lần ăn xong nàng còn đến viện của Nghi thái phi ngồi một lát, bây giờ ăn xong nàng chỉ về thẳng phòng mình và ngủ.
Triệu ma ma càng lúc càng thấy bất thường, rốt cuộc đến một hôm khi đang dùng bữa, bà mở miệng: "Vương phi nương nương, gần đây hình như ngài ngủ rất nhiều?"
"Mệt mỏi mùa xuân mà thôi." Hàn Vân Tịch vừa ăn cơm, vừa gật gù muốn ngủ.
"Mệt mỏi mùa xuân cũng không nghiêm trọng như vậy..." Triệu ma ma do dự một lúc, nói thêm: "Vương phi nương nương, hay là gọi Lý thái y đến xem thử?"
"Không có gì đâu, ta cũng là thầy thuốc."
Hàn Vân Tịch duỗi người vặn eo, đang muốn rời đi, Triệu ma ma đã trở nên nôn nóng, nghiêm túc khuyên nhủ: "Vương phi nương nương, chuyện này không thể xem nhẹ, có lẽ đã mang thai rồi!"
"Phụt...."
Hàn Vân Tịch phun ra một ngụm trà, nàng còn chưa biết phải đáp lời Triệu ma ma thế nào thì ngoài cửa đột nhiên truyền đến tiếng ho nhẹ.
Khụ khụ....
Nếu trong miệng Hàn Vân Tịch bây giờ còn trà, nàng chắc chắn có thể phun ra lần nữa. Bởi vì, đứng ở cửa không phải ai khác, chính là Long Phi Dạ.
Người này đến đây lúc nào vậy, hắn nghe được điều gì không?
Có nghe được gì không, chỉ có Long Phi Dạ biết, hắn đơ mặt đi tới, Hàn Vân Tịch và Triệu ma ma vội vàng hành lễ.
Đáy mắt Triệu ma ma hiện lên chút nhanh trí, trước khi Hàn Vân Tịch lên tiếng đã mở miệng: "Điện hạ, Vương phi nương nương gần đây ngủ rất nhiều, theo kinh nghiệm của lão nô, rất có khả năng là đã mang thai, điện hạ hãy khuyên Vương phi nương nương để Lý thái y đến khám xem sao."
Hàn Vân Tịch vốn có chút không được tự nhiên, nghe xong lời này của Triệu ma ma, không biết vì sao đột nhiên nàng rất muốn cười.
Theo như nàng biết, không chỉ Triệu ma ma mà trong phủ có không ít người, kể cả Nghi thái phi đều rất để tâm đến quan hệ giữa nàng và Long Phi Dạ, rốt cuộc là sủng ái, hay là lạnh nhạt.
Trong lòng Hàn Vân Tịch cười thầm, vô tội liếc mắt nhìn Long Phi Dạ, chờ đợi hắn trả lời, có thai hay không, trên thế giới này không ai biết rõ hơn hắn.
Nhưng ai biết được, Long Phi Dạ không hề chần chờ, hắn tao nhã nhấc tà áo ngồi xuống, như thể không có gì bất thường, thản nhiên nói: "Vậy còn không mau đi truyền Lý thái y?"
Triệu ma ma vừa mừng vừa sợ, vui vẻ vô cùng: "Lão nô lập tức đi ngay, lập tức đi ngay!"
Khỏi bàn rốt cuộc có thai hay không, chỉ dựa vào câu nói này của Tần vương điện hạ cũng đủ để chứng minh Vương phi nương nương đã từng được lâm hạnh, nếu không thì truyền thái y để làm gì?!
Lâm hạnh, chẳng phải là minh chứng căn bản của sủng ái hay sao?!
Triệu ma ma gần như là lao ra ngoài, trong khi Hàn Vân Tịch lại nhíu chặt mày, đề phòng nhìn Long Phi Dạ.
Lý thái y một khi tới đây, cho dù không có hỉ mạch, cũng chứng minh Long Phi Dạ thực sự đã từng sủng hạnh nàng nên mới truyền thái y. Nếu chuyện này được truyền ra từ miệng Lý thái y, còn có ai không tin?
Bọn họ vốn là phu thê, còn bàn gì chuyện trinh tiết thế nào, chuyện này một khi bị truyền ra ngoài, sẽ khiến lời đồn nàng được sủng ái càng thêm đáng tin, củng cố địa vị Tần vương phi của nàng. Với nàng mà nói, chỉ có lợi chứ không hại gì.
Vô duyên vô cớ, sao đột nhiên người này lại giúp nàng kiếm lợi như vậy?
Hàn Vân Tịch thực lòng không thể tin nổi.
Mặc kệ Hàn Vân Tịch tùy ý liếc mình, Long Phi Dạ tự mình rót trà và uống, bình thản tự nhiên. Mấy ngày này hắn đều ở trong phủ, chờ nữ nhân này tới xin hắn dạy về ám khí, ai biết hắn phải đợi cả mấy ngày liền.
Hắn rất tò mò, nữ nhân này chẳng lẽ bỏ cuộc không muốn học, hay thực sự chờ Đường Li đến dạy?
Cho dù là nguyên nhân nào chăng nữa, hắn cũng không thể chấp nhận.
Hắn rót một chén trà, đặt ở trước mặt Hàn Vân Tịch, ý bảo nàng đừng nhìn nữa, ngồi xuống đi.
"Chàng... có chuyện gì sao?" Hàn Vân Tịch hoài nghi hỏi.
Được rồi, nàng không tin rằng không có điều kiện gì để trao đổi mà Long Phi Dạ lại tốt bụng như vậy. Vô duyên vô cớ đối xử tốt với nàng, giữa bọn họ, nào có chuyện gì không phải là giao dịch?
"Ý nàng là sao?" Long Phi Dạ hỏi lại nàng.
"Vô duyên vô cớ để thái y đến xem mạch cho ta, chàng...." Hàn Vân Tịch cười xấu xa một chút, mới hỏi tiếp: "Chàng muốn gì thế?"
Ai biết Long Phi Dạ chậm rãi uống trà, sau đó mới lạnh lùng nói: "Các lão thái thái từ trong phủ đến trong cung đều giục ôm cháu, thỉnh thoảng cũng phải làm bộ. Nếu không nàng nghĩ bổn vương có mục đích gì?"
Thì ra là như thế....
Trong lòng Hàn Vân Tịch nao nao, rất nhanh đã trông thấy ánh mắt chất vấn của Long Phi Dạ, lập tức cười nói: "Ta cũng đoán vậy...."
Hàn Vân Tịch cúi đầu uống trà, không nói thêm điều gì. Long Phi Dạ nhìn dáng vẻ lạnh nhạt của nàng, đôi mày tuấn lãng không thể nhịn được, nhíu lại.
"Hàn Vân Tịch...." Hắn cũng không hiểu vì sao mình lại gọi tên nàng.
"Sao?" Hàn Vân Tịch ngẩng đầu lên, ánh mắt trong trẻo bình tĩnh.
Hắn chần chờ một lúc, lạnh lùng nói: "Ngày mai sáng sớm đến viện của ta, bắt đầu học ám khí Đường Môn, không được muộn!"
Hả.... Hàn Vân Tịch tròn mắt nhìn, thực sự không thể tin nổi.
"Sau khi học được thì theo bổn vương ra ngoài làm việc, không được gây cản trở." Chủ động dạy nàng tất nhiên là có điều kiện, câu này của hắn tính là giải thích sao?
Sau khi quăng hai câu mệnh lệnh "không được" ra, hắn đứng dậy rời đi.
Đôi mắt to tròn liếc quanh vài lần, Hàn Vân Tịch đột nhiên phụt cười.
Tần vương điện hạ cao cao tại thượng, không ngờ đã thực sự chủ động.....
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.