Chương trước
Chương sau
Thiên Huy hoàng đế nhìn Long Phi Dạ đứng thẳng tắp trước mặt mình, thậm chí sự khiếp sợ còn nhiều hơn là sự tức giận!
Không làm được?
Hắn dám nói là mình không làm được? 
Trong chuyện hòa thân lần này, Long Phi Dạ đã nói chữ không làm được ở trước mặt hắn rất nhiều lần, thế nhưng, lần này không giống với những lần trước, lần này, thứ mà hắn đối diện chính là thánh chỉ!
Thiên Huy hoàng đế lui về sau một bước, không thể tin được mà tức giận chất vấn: “Long Phi Dạ, ngươi muốn kháng chỉ sao?”
Ai ngờ, Long Phi Dạ lại thản nhiên nói: “Thần đệ đã kháng chỉ.” 
Giọng điệu của hắn rất hờ hững nhưng lại tản ra một khí phách khiến người ta không thể coi thường, cho dù từ chối Thiên Huy hoàng đế, nhưng hắn vẫn tôn quý và bất khả xâm phạm như thế.
Thiên Huy hoàng đế lập tức ngơ ngác, giống như đã bị khí thế của Long Phi Dạ làm cho khiếp sợ.
Không, hắn mới là Hoàng đế, không ai được phép khiêu khích quyền uy của hắn cả. 
Hung hăng đẩy hết tấu chương trên bàn xuống đất, Thiên Huy hoàng đế nheo mắt nhìn Long Phi Dạ, tỏa ra một loại sát khí làm người ta khiếp sợ, cái nhìn căm tức này chỉ xuất hiện trong chốc lát, sau đó hắn không chút nào do dự mà lớn tiếng hạ lệnh: “Tần vương kháng chỉ không theo, lập tức áp giải hắn đến Hối Tư cung để cấm túc, không có sự cho phép của trẫm, bất cứ ai cũng không được đến thăm!”
Vừa dứt lời, thị vệ liền bước đến áp giải Long Phi Dạ, Thiên Huy hoàng đế lạnh lùng nhìn hắn, hắn ta nghĩ là hắn sẽ hối hận, sẽ cầu xin tha thứ.
Nhưng ai ngờ, Long Phi Dạ không hề phản kháng, đôi môi nở rộ một nụ cười khinh thường, rồi bị thị vệ mang đi. 
Cho đến khi bóng lưng vững chãi như núi đó biến mất ở cửa, Thiên Huy hoàng đế mới ngã mông xuống ghế, phảng phất mới tỉnh dậy từ một cơn ác mộng.
Hắn lấy lại bình tĩnh, tức giận nhìn Tiết công công đang sợ hãi quỳ gối ở một bên: “Hắn… hắn… hắn dám kháng chỉ! Hắn muốn tạo phản sao?”
“Hắn thật sự cho là trẫm không dám xử lý hắn ư? Lần này, trẫm muốn xử lý hắn!” 
“Tiết công công, ngươi đi! Ngươi đi đi! Tự ngươi trông coi cho trẫm, ai cũng không được phép bước vào Hối Tư cung dù chỉ là nửa bước, ngươi hãy nói cho hắn biết, nếu hắn không lấy Vinh Nhạc công chúa, vậy thì cả đời này đừng hòng ra khỏi đó!”

Tiết công công bị hù đến sợ hãi, tim đập thình thịch, hắn đã hầu hạ hết hai đời quân vương, nhưng đây là lần đầu tiên thấy có người dám kháng chỉ một cách công khai như vậy trước mặt Doàng đế, lúc này thì đầu óc của hắn đã trống rỗng, chẳng nghe được Thiên Huy hoàng đế nói gì nữa rồi. 
“Còn không đi!”
Thiên Huy hoàng đế gào lên giận dữ, đẩy hết những thứ đồ còn lại trên bàn xuống đất, tức giận đến mức lỗ mũi sắp bốc luôn cả khói!
Lúc này Tiết công công mới phục hồi tinh thần lại, không dám chậm trễ nữa, vội vàng lùi ra ngoài. 
Hôm đó, tin tức Tần vương kháng chỉ, bị giam cầm ở Hối Tư cung được truyền ra, chấn kinh cả triều đình và dân chúng.
Phải biết rằng, Tần vương có quyền lực ngập trời, quyền cao chức trọng, Thiên Huy hoàng đế cũng phải kiêng kị hắn, tuyệt đối sẽ không dám động đến hắn một cách tùy tiện, thế nhưng, một khi động đến hắn thì cũng cho thấy quyết tâm Thiên Huy hoàng đế!
Tình thế đã rất nghiêm trọng! 
Nghi thái phi là người đầu tiên nhận được tin tức, cơm mới ăn được một nửa liền thôi, bà tiến cung với vẻ cực kì lo lắng, thế nhưng không những không vào Hối Tư cung để thăm Long Phi Dạ được, mà còn bị chặn lại ở ngự thư phòng.
Mặc dù ý chỉ mà Tần Vương kháng lại không được công khai, tuy nhiên, Vinh Nhạc công chúa về nước sớm, động tĩnh ở chiến trường Tam Đồ, những việc này đều khiến mọi người hiểu rõ, ai cũng biết chuyện này nhất định có liên quan đến việc hòa thân, trong một lúc thì mỗi người nói một kiểu, lời đồn nổi lên ở khắp nơi, trong đó lời đồn Tần vương phi mê hoặc Tần vương, ngăn cản việc hòa thân lại được truyền đi nhanh nhất.
Nghi thái phi đứng đợi trước cửa ngự thư phòng ròng rã suốt một ngày, đến lúc chạng vạng tối, khi Thiên Huy hoàng đế đi ra nàng mới gặp được hắn. 
“Hoàng thượng, Tần vương chỉ tạm thời bị hồ đồ thôi, người hãy để cho ta vào khuyên hắn một chút có được không?”
Thiên Huy hoàng đế chẳng thèm nhìn Nghi thái phi dù chỉ là một lát, hắn tránh sang một bên rồi bước đi, Nghi thái phi vội vàng đuổi theo nhưng lại bị thái giám ngăn lại, từ đầu đến cuối bà không đến gần hoàng đế được.
“Hoàng thượng, tính tình của Phi Dạ người cũng biết rất rõ mà, từ nhỏ đã bướng bỉnh rồi, người hãy để ta đi khuyên hắn một chút, hắn chắc chắn sẽ thay đổi quyết định, Hoàng thượng, tình huống nơi biên cương đều đang thay đổi từng ngày, người làm như vậy…” 
Nghi thái phi mới nói được một nửa, Thiên Huy hoàng đế đã tức giận ngắt lời: “Nghi thái phi, Tần vương kháng chỉ là muốn tạo phản sao?”
Lời này vừa nói ra, Nghi thái phi lập tức thay đổi sắc mặt, ngậm miệng ngay lập tức rồi đứng tại chỗ không dám nhúc nhích.
Thiên Huy hoàng đế lạnh lùng nhìn nàng, không ngờ lại lên tiếng chất vấn: “Nghi thái phi, ngươi nói xem, Tần vương có phản hay không?” 
“Không! Tần vương tuyệt đối không dám! Xin hoàng thượng minh giám!”
Nghi thái phi lập tức quỳ xuống, sau khi tiên hoàng mất thì nàng chưa từng quỳ lạy ai nữa, thế nhưng, trong thâm tâm của nàng lại rất hiểu rất rõ, vai vế ở trước mặt hoàng quyền thì căn bản chẳng là cái thá gì.
Hoàng quyền chính là thiên, chính là địa, chính là tất cả! 
Thấy Nghi thái phi quỳ xuống thì lúc này Thiên Huy hoàng đế mới hừ lạnh một tiếng, phất tay áo bỏ đi.
Mãi đến lúc trời đã tối và yên tĩnh, Nghi thái phi mới chán nản trở về Tần vương phủ, nhiều người đã đến phủ, có người là hoàng thân quốc thích, người khác lại là quan lớn quyền thần, tất cả đều chờ tin của Nghi thái phi.
Xảy ra chuyện như vậy, mấy trận doanh lớn trong triều đều có phản ứng khác nhau, có người giậu đổ bìm leo, có người thờ ơ lạnh nhạt, cũng có người chạy vạy giúp đỡ. 
Nếu là việc khác, giống như việc người nào đó bị giam giữ thì các quý tộc và quyền thần còn có thể chạy vạy giúp đỡ được, nhưng người bị giam giữ lúc này lại là Tần vương!
Trong Thiên Ninh quốc, phía trên Tần vương là Thiên Huy hoàng đế, ai có thể giúp được?
Thấy sắc mặt của Nghi thái phi, những người vốn đang nóng vội muốn hỏi cho rõ liền yên lặng, mỗi người đều nhíu mày, bọn họ đến đây không chỉ muốn hỏi về tình huống trong cung, mà còn muốn chứng thực xem lời đồn đại ở ngoài có thật hay không nữa. 
Tần vương chỉ sủng ái Hàn Vân Tịch, tin vào lời nói bậy bạ của Hàn Vân Tịch nên mới kháng chỉ từ chối việc hòa thân, từ đầu đến cuối thì chuyện này làm cho người ta không thể nào tưởng tượng nổi.
Tuy nhiên, có rất nhiều người đã nghe được chuyện về đặc xá lệnh, thế nên họ mới nghi hoặc như vậy.
Rốt cuộc, có người không nhịn được mà mở miệng thăm dò: “Thái phi nương nương, trong tay của Tần vương vẫn còn đặc xá lệnh mà? Nếu mấy ngày nữa mà vẫn không có biện pháp gì, vậy thì hãy lấy đặc xá lệnh của tiên đế ra đi?” 
Nghe xong câu nói này, vẻ mặt vốn đã âm u của Nghi thái phi càng âm u hơn nữa.
Chuyện gia yến hôm giao thừa, chuyện của Trường Bình, chuyện lệnh bài đặc xá, ba chuyện này dù đã được truyền ra một cách lén lút nhưng lại chưa từng công khai minh bạch, bây giờ, nàng càng không thể tỏ thái độ trước mặt mọi người.
Nàng cúi đầu, im lặng hồi lâu, cuối cùng chỉ phất tay để mọi người giải tán. 
Mọi người đều bất đắc dĩ nhưng lại không dám hỏi nhiều, chỉ đành dồn dập xin cáo lui.
Câu chất vấn của Thiên Huy hoàng đế vẫn còn văng vẳng bên tai Nghi thái phi, làm nàng lo lắng khiếp sợ, nhưng cũng cảm thấy không cam lòng.
Năm đó tiên hoàng bệnh nặng, Tần vương lại còn nhỏ, thế nhưng nếu không phải vì sau lưng nàng không có người chống đỡ, quyền thế nhà mẹ đẻ lại không bằng thái hậu, hoàng vị cũng chưa chắc đã rơi vào tay của Thiên Huy hoàng đế! 
“Tạo phản? Ha ha…”
Nghĩ đi nghĩ lại, Nghi thái phi nở một nụ cười lạnh.
Lúc này, Hàn Vân Tịch đứng ở ngoài cửa thấy người đã đi hết thì mới bước vào nhà, thản nhiên kêu một tiếng: “Mẫu phi…” 
Nàng vừa nghe được tin tức cũng rất sợ hãi, nàng tuyệt đối không ngờ Tần vương sẽ kháng chỉ, lòng Hàn Vân Tịch nóng như lửa đốt, muốn tiến cung ngay lập tức nhưng lại bị Triệu ma ma khuyên nhủ.
Nàng tiến cung thì nên đi tìm ai, cầu xin ai? Tìm được người rồi thì sao? Sẽ cầu xin được sao?
Sao Tần vương có thể cho phép nàng đi cầu xin chứ? Cuối cùng cũng chỉ là tự chuốc lấy nhục mà thôi. 
Lúc này, Nghi thái phi mới thoát ra khỏi dòng suy nghĩ của mình, nàng ngẩng đầu nhìn Hàn Vân Tịch, nhìn một lát rồi đột nhiên cười lạnh: “Hàn Vân Tịch, ngươi biết Tần vương đã kháng ý chỉ gì không?”
Hàn Vân Tịch đoán được là chuyện hòa thân, nếu không thì hiện tại còn có chuyện gì có thể khiến Long Phi Dạ và Thiên Huy hoàng đế tranh cãi chứ?
“Chính là chuyện hòa thân đó! Lần này ngươi đã vui chưa?” 
Nghi thái phi nói, đứng dậy rồi từng bước đi đến trước mặt Hàn Vân Tịch, lạnh lùng hỏi: “Lần này ngươi đã hài lòng chưa?”
“Con…”
Hàn Vân Tịch lùi về sau hai bước, mặc dù đã đoán được là chuyện hòa thân, thế nhưng khi nghe Nghi thái phi nói ra một cách khẳng định như vậy, tim nàng vẫn không khống chế được mà đập nhanh liên hồi! 
“Ngươi hài lòng chưa?” Nghi thái phi đột nhiên gào lên.
Hàn Vân Tịch bất ngờ, thốt lên: “Con không có!”
“Ngươi còn chưa hài lòng sao?" Nghi thái phi nhíu mày cười lạnh, lắc đầu liên tục. 
“Con không có ý này! Chàng muốn lấy ai, không lấy ai chẳng liên quan gì đến con cả, chàng chưa bao giờ hỏi con một câu!” Hàn Vân Tịch tức giận, giải thích một cách lớn tiếng.
Chuyện của Đoan Mộc Dao, Long Phi Dạ chưa hề nói với nàng dù chỉ là một câu!
Tuy nhiên, Nghi thái phi lại không tin, nàng đột nhiên áp sát vào Hàn Vân Tịch, chất vấn từng câu từng chữ: “Hàn Vân Tịch, rốt cuộc thì ngươi đã dùng biện pháp gì để mê hoặc Phi Dạ?” 
Mê hoặc?
Hai chữ này làm Hàn Vân Tịch hoảng sợ đến mức đứng không vững, nàng lùi lại rồi té xuống cái ghế, không còn đường lui.
“Mẫu phi, người đang nói gì vậy! Con không có!” 
Long Phi Dạ đâu phải là người có thể dễ dàng mê hoặc chứ, lại nói tiếp, nếu nàng có thể mê hoặc được Long Phi Dạ, nàng cũng không phải sống một cách khổ cực, gặp phiền phức liên tiếp như vậy từ lúc vào Tần vương phủ cho đến giờ.
“Ngươi không có? Nếu ngươi không có thì sao Phi Dạ lại từ chối việc hòa thân? Lúc trước lấy ngươi cũng là bị ép buộc, bây giờ lấy Vinh Nhạc công chúa cũng như vậy, có gì khác biệt chứ?” Nghi thái phi lập tức chất vấn.
Chuyện này… 
Có gì khác biệt? Nếu miễn cưỡng muốn hỏi ra điều khác biệt, vậy thì lấy Vinh Nhạc công chúa là chuyện môn đăng hộ đối, trời đất tác hợp, còn lấy nàng thì cả thành đều chế giễu.
Hàn Vân Tịch không còn lời nào để nói.
Lúc trước Long Phi Dạ bị ép lấy nàng, trong ngày hôn lễ hắn cũng chẳng muốn xuất hiện, thế nhưng cuối cùng hắn vẫn đồng ý. 
Vì sao lần này hắn lại có thái độ cứng rắn như vậy?
Bị ép lấy một người và bị ép lấy hai người có gì khác nhau sao? Cứ không thể chấp nhận được như vậy sao?
“Ngươi không có? Ngươi không có làm thì sao nó lại dùng đặc xá lệnh vì ngươi? Ngươi sống hay chết thì có liên quan gì đến nó chứ? Ngươi có biết đặc xá lệnh chính là cái mạng thứ hai của nó không? Nghi thái phi lại tức giận chất vấn lần nữa. 
Lần này, Hàn Vân Tịch càng không biết phải cãi thế nào nữa, nếu không dùng đặc xá lệnh trên người nàng, Long Phi Dạ cũng sẽ không rơi vào tình trạng bị giam giữ, cho dù kháng chỉ thì Thiên Huy hoàng đế cũng không làm gì được được hắn.
“Hàn Vân Tịch, đều bởi vì ngươi! Bởi vì ngươi!”
Hai tay của Nghi thái phi đặt lên vai Hàn Vân Tịch, nắm thật chặt, ánh mắt oán hận đó như muốn xé nát Hàn Vân Tịch, đối diện với bạo lực, lần đầu tiên Hàn Vân Tịch không nổi giận, cứ để mặc cho Nghi thái phi nắm, không giải thích cũng không đẩy ra. 
Nàng sững sờ, mê man, đầu của nàng trống rỗng.
Nghi thái phi tức giận đến mức cả người đều trở nên không khỏe, cuối cùng thì nàng bỏ lại một câu rồi phất tay áo bỏ đi.
Nàng nói: “Hàn Vân Tịch, ngươi chính là sao chổi, nếu Phi Dạ xảy ra chuyện gì, ta tuyệt đối sẽ không tha cho ngươi!” 
Hàn Vân Tịch ngồi trong phòng cực lâu, mãi cho đến lúc Triệu ma ma tìm đến, nàng mới tỉnh táo lại.
“Triệu ma ma, điện hạ hắn sẽ không xảy ra chuyện gì chứ?” Nàng lầm bầm hỏi.
Triệu ma ma thở dài một tiếng: “Kháng chỉ… đây chính là tội chết, những năm gần đây Hoàng thượng luôn ước gì có thể tìm được nhược điểm của điện hạ! Ôi, điện hạ luôn luôn cẩn thận, thế nhưng lần này tại sao lại…” 
Nghe xong lời nói này, trái tim của Hàn Vân Tịch liền rớt xuống đáy vực, nàng không hề mê hoặc Long Phi Dạ, thế nhưng nàng đã dùng hết đặc xá lệnh, vì vậy nàng cũng đã hại Long Phi Dạ rồi.
Mười ngày nhanh chóng trôi qua, ai cũng không khuyên được Thiên Huy hoàng đế, Hối Tư cung cũng không truyền ra điều gì, tất cả chỉ có thể chờ đợi.
Nghi thái phi cũng không tiến cung nữa, nàng vừa thấy Hàn Vân Tịch thì không nói một lời, thế nhưng ánh mắt lại oán độc đến mức muốn giết người! 
Trong lòng Hàn Vân Tịch tràn ngập sự áy náy, nàng không đi đâu cả, chỉ ngồi trước cửa tẩm cung của Long Phi Dạ cả ngày mà thôi.
Ngày hôm đó, Triệu ma ma hốt hoảng chạy đến: “Vương phi nương nương, Vương phi nương nương…”
Hàn Vân Tịch vui mừng, lập tức đến đón: “Triệu ma ma, có tin tức rồi sao?” 
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.