Chương trước
Chương sau
Mặc dù Trưởng Tôn Triệt chưa hề làm gì Mộ Dung Uyển Như, nhưng mà cảnh trong phòng kia tất cả mọi người đều nhìn thấy, khiến cho họ đều đỏ bừng mặt.
Nói cách khác, trinh tiết của Mộ Dung Uyển Như coi như bị Trưởng Tôn Triệt chiếm đoạt, đương nhiên tội của Trưởng Tôn Triệt là không thể tha thứ, sao Nghi thái phi có thể dễ dàng tha thứ được? Ngay cả giết hắn cũng không đủ hả giận!
Nhưng Mộ Dung Uyển Như vẫn là hoàng hoa đại khuê nữ chưa xuất giá, thất trinh bởi Trưởng Tôn Triệt, Trưởng Tôn Triệt nhất định không xong, Mộ Dung Uyển Như phải làm sao? Nàng còn có thể gả cho ai? 
Còn ai chịu cưới nàng cao hơn Bình bắc hầu phủ không? Dù nàng chịu giảm yêu cầu xuống, chưa chắc có nhà đứng đắn muốn lấy nàng.
Người thông minh đều biết, đến nay biện pháp duy nhất có thể cứu vãn nửa đời sau của Mộ Dung Uyển Như chính là gả nàng cho Trưởng Tôn Triệt!
Một phòng yên tĩnh, Nghi thái phi mãi không mở miệng. 
Bình bắc hầu tự nhiên cũng là người thông minh, mặc dù vô cùng phẫn nộ đối với hành vi của nhi tử, nhưng hắn cũng đã sớm phân tích mối quan hệ của sự việc một cách triệt để.
Thấy Nghi thái phi chần chờ mãi không mở miệng, Bình bắc hầu ngẩng đầu lên, chủ động mở miệng: "Thái phi nương nương, nghiệt tử phạm phải tội lớn tày trời như thế, thực sự không thể tha thứ, con không được dạy dỗ là lỗi của cha, bất kể Thái phi nương nương đưa ra quyết định gì, hai vợ chồng hạ quan đều không một câu oán thán, chỉ là cầu xin Thái phi nương nương hãy nghĩ cho tương lai của Uyển Như tiểu thư, mở rộng lòng bao dung để nghiệt tử chịu trách nhiệm với Uyển Như tiểu thư tới cùng!"
Bình bắc hầu nói xong, Nghi thái phi hung hăng liếc hắn một cái, lại gõ mấy cái lên bàn, nhưng không lên tiếng. 
Bình bắc hầu vụng trộm đẩy nhẹ nhi tử bên cạnh một cái, Trưởng Tôn Triệt đã hoàn toàn tỉnh rượu, đương nhiên cũng biết mức độ nghiêm trọng của sự việc, lần này bị phụ thân nhắc nhở, hắn kiên trì ngẩng đầu lên.
May mắn Nghi thái phi không nhìn hắn, bằng không hắn nhất định không có lá gan này.
Hai tay hắn chắp lại, vẻ mặt thành thật nói: "Thái phi nương nương, xin gả Uyển Như tiểu thư cho ta đi, ta nhất định sẽ chịu trách nhiệm với nàng tới cùng, đời này sẽ chăm sóc nàng thật tốt!" 
"Rầm!"
Nghi thái phi phẫn nộ đập bàn, trợn mắt nhìn sang, dọa cho Trưởng Tôn Triệt lập tức cúi đầu, một tiếng cũng không dám nói.
Nhìn dáng vẻ hắn nhát gan như chuột, Nghi thái phi càng thêm tức giận, càng không cam lòng! 
Nàng đương nhiên biết, bây giờ biện pháp tốt nhất, biện pháp duy nhất chính là gả Mộ Dung Uyển Như cho Trưởng Tôn Triệt, thế nhưng bà thực sự không cam lòng, chịu dựng không nổi.
Dựa vào thân phận dưỡng nữ của Uyển Như ở Tần Vương phủ, gả cho con trai trưởng của Bình bắc hầu cũng không tính là gả đi. Thế nhưng Bắc công tử của Bình bắc hầu phủ phong lưu thành quen, ngay cả tiểu thiếp của phụ thân cũng tranh giành, loại phong lưu thành quen này, thứ bại hoại gia phong như vậy, sao có thể gả?
Gả đi, há không phải chính là hủy hoại hạnh phúc cả một đời của Uyển Như sao? 
Lại nói, Nghi thái phi chưa từng có ý định gả Mộ Dung Uyển Như đi!
Cho dù trước đó Hàn Vân Tịch từng đề cập đến hôn sự qua một lần, có điều Nghi thái phi chỉ đáp ứng qua loa mà thôi, trong lòng Nghi thái phi vẫn là không nỡ bỏ nữ nhi này, hi vọng một ngày kia nàng có thể trở thành Trắc phi của Tần Vương, một mực lưu nàng ở lại phủ để bầu bạn với nàng.
Bây giờ thì hay rồi, không những không thể không gả, mà còn không thể không gả cho thứ xấu xa này! 
Bình bắc hầu vẫn không ngừng giật góc áo của nhi tử, để nhi tử ra dáng một chút. Thế nhưng nhìn Trưởng Tôn Triệt phong lưu phóng khoáng, kiêu căng ngạo mạn, nhưng lại là miệng cọp gan thỏ, không có biểu hiện gì là một người đàn ông trách nghiệm, bị Nghi thái phi dọa cho như vậy, hắn cũng không dám ngẩng đầu lên lần nữa.
Hơn nữa trong lòng hắn cũng không cam tâm tình nguyện cưới Mộ Dung Uyển Như, Mộ Dung Uyển Như lấy thân phận là dưỡng nữ của Nghi thái phi gả vào Bình bắc hầu phủ, hắn không bị quản giáo gắt gao đến chết mới lạ? Cuộc sống sau này có ngày sống dễ chịu không?
Thúc giục nhi tử không được, Bình bắc hầu lại một lần nữa mở miệng, toàn tâm toàn ý nói: "Thái phi nương nương, việc đã đến nước này, xin hãy vì tương lai  của Uyển Như tiểu thư... mà suy nghĩ lại!" 
Lúc này, Hàn Vân Tịch luôn một mực im lặng cũng mở miệng, nàng thấp giọng nói:  "Mẫu phi, người không nhìn thấy tình cảnh lúc đó, hễ là người tham gia Mai Hoa yến, dù nam hay nữ, bao gồm cả đám hạ nhân kia tất cả đều nhìn thấy, đây chính là chuyện tốt không ra khỏi cửa chuyện xấu đồn ngàn dặm. Sáng mai trời vừa sáng, còn không biết sẽ truyền thành cái dạng gì đâu? Ắt hẳn sẽ bị người lắm chuyện thêm mắm thêm muối, đến lúc đó làm tổn hại đến Uyển Như, nàng há chẳng phải càng..."
Nghi thái phi nhíu chặt lông mày nhìn sang, Hàn Vân Tịch lại thấp giọng: "Mẫu phi, chuyện cho tới bây giờ, thần thiếp biết người không cam lòng, Uyển Như cũng không chịu. Tuy nhiên còn tốt hơn là cả một đời này của Uyển Như đều mang tiếng xấu, cả đời trốn ở trong phủ không ra gặp ai."
Kỳ thực, không cần Hàn Vân Tịch nói nhiều như vậy, Nghi thái phi đều hiểu, chỉ là nàng nuốt không trôi cục tức này! 
Tội Trưởng Tôn Triệt phạm phải, chẳng những không thể trừng phạt được gì, ngược lại còn đường đường chính chính lấy được một nàng dâu!
Thấy Nghi thái phi vẫn không mở miệng, đáy mắt Hàn Vân Tịch hiện lên một tia giảo hoạt, tiếp tục nói: "Mẫu phi, nhân lúc tối nay còn có thời gian, chi bằng đáp ứng hôn sự này, đến trước ngày mai để Bình bắc hầu phủ gióng trống khua chiêng đến định hôn sự nhằm che lấp lời đồn đại, chúng ta loan tin ra bên ngoài nói Uyển Như và Trưởng Tôn Triệt tình đầu ý hợp, cảm mến nhau đã lâu. Từ đó, mặc kệ người bên ngoài có tin hay không, chí ít cũng cứu vãn được chút mặt mũi, không phải sao?"
Lời này vừa ra, Nghi thái phi cuối cùng cũng nhìn chăm chú về phía Hàn Vân Tịch: "Định hôn sự?" 
"Đúng vậy, trước định hôn sự để ép tin đồn bên ngoài xuống, cũng cho Uyển Như chút thời gian tỉnh táo lại, về phần hôn sự... đợi cả hai bên tỉnh táo lại rồi tính."
Lúc Hàn Vân Tịch nói ra lời này, chính mình cũng cảm thấy buồn cười, định hôn sự còn gióng trống khua chiêng, tương đương với gạo nấu thành cơm không khác là bao, thành hôn là điều bắt buộc, cũng không có gì tốt mà tính toán cả.
Thế nhưng, giờ khắc này, lời này đối với Nghi thái phi tích tụ buồn bực đã lâu giống như chén trà lạnh trong thời tiết đầu mùa hạ, cuối cùng cũng khiến lửa giận trong lòng bà đè nén xuống! 
Nàng chăm chú nhìn Hàn Vân Tịch một chút, cuối cùng là thở hắt ra nói: "Cũng chỉ có thể như vậy thôi."
Trong bụng Hàn Vân Tịch mừng rỡ, lại khéo léo hiểu lòng người nói: "Mẫu phi, thần thiếp cũng xem như là tẩu tẩu của Uyển Như, tình hình cụ thể về định hôn sự, vẫn là để thần thiếp nói chuyện cùng với vợ chồng Bình bắc hầu đi."
Nghi thái phi nhìn cũng không muốn nhìn Trưởng Tôn Triệt một chút, chớ nói gì là nói chuyện, bà bất đắc dĩ đồng ý. 
Sau khi hạ quyết định, Nghi thái phi cuối cùng cũng tỉnh táo lại từ trong đả kích, bà lạnh lùng nhìn Bình bắc hầu khinh thường nói: "Trưởng Tôn Trọng Đức, Uyển Như cùng lệnh công tử lưỡng tình tương duyệt đã lâu, tình đầu ý hợp, trong đêm nay vợ chồng các ngươi hãy đến hỏi cưới đi, bản cung cũng không muốn làm khó ngươi, sáng sớm ngày mai sẽ định lại hôn sự, còn về phần khi nào thành hôn, ngày sau bàn lại!"
Đây chính là mệnh lệnh chứ không phải thương lượng.
Nghi thái phi nói xong, liền đứng dậy phất tay áo bỏ đi, để lại một nhà ba người Bình bắc hầu phủ đang quỳ tại chỗ hết sức kinh ngạc. 
Lưỡng tình tương duyệt, tình đầu ý hợp?
"Ta và Mộ Dung Uyển Như khi nào thì..."
Trưởng Tôn Triệt thế nào cũng không nghĩ ra, đang muốn hỏi lại thì bị Bình bắc hầu hung hăng trừng mắt liền ngậm miệng. 
Hàn Vân Tịch cười rồi nhìn qua: "Trưởng Tôn Hầu gia, có ý kiến gì hay không?"
Bình bắc hầu vội vàng lắc đầu nói: "Không! Không! Khuyển tử và Uyển Như cô nương tình đầu ý hợp, lưỡng tình tương duyệt tất cả mọi người đều biết, đa tạ Thái phi nương nương yêu mến chịu gả Uyển Như tiểu thư cho Bình bắc hầu phủ, hai vợ chồng ta vô cùng cảm kích! Sáng sớm ngày mai nhất định sẽ chuẩn bị sính lễ, tự mình mang đến cửa định thân!"
Bình bắc hầu quả nhiên là người thông minh, một chút đều nói rõ ràng, Hàn Vân Tịch giảm bớt không ít lời nói, nàng rất hài lòng cười cười: "Uyển Như tiểu thư mặc dù là dưỡng nữ của Tần Vương phủ, thế nhưng là người của Tần Vương phủ ta, định hôn sự không tính là chuyện nhỏ,Trưởng Tôn Hầu gia chớ có làm mất mặt, đến lúc đó chọc Thái phi nương nương không vui..." 
Hàn Vân Tịch không có nói hết câu, Bình bắc hầu liên tục gật đầu nói: "Đa tạ Vương phi nương nương nhắc nhở, mọi chuyện... trong lòng hạ quan đều rõ! Đã có tính toán sẵn!"
Rất tốt!
Hàn Vân Tịch thích nói chuyện với người thông minh, nàng tin định hôn sự ngày mai phô trương thanh thế sẽ vô cùng lớn, không thua gì đón dâu. 
Nàng cũng không có làm khó thêm bọn họ, sau đó giao phó thêm hai câu rồi thả người trở về.
Lúc này trong Lan Uyển, Nghi thái phi đang thuyết phục Mộ Dung Uyển Như. Đứng ở cửa viện có thể  nghe thấy tiếng nức nở của Mộ Dung Uyển Như cùng với tiếng mắng mỏ khi không khống chế nổi tức giận của Nghi thái phi thỉnh thoảng vang lên.
Hàn Vân Tịch nhìn thoáng qua, nhịn không được cười “phụt” một tiếng. 
Bạch Liên Hoa ơi Bạch Liên Hoa, sợ là ngay cả bản thân ngươi cũng không nghĩ tới cuối cùng ngươi lại tự đào hố chôn mình!
Hôn sự ngày mai đã định, đợi sang năm, Bạch Liên Hoa nên xuất giá rồi, nghĩ đến đây, Hàn Vân Tịch cũng nhịn không được hi vọng mau đến ngày đó.
Bạch Liên Hoa không ở trong phủ, quan hệ của nàng và Nghi thái phi bây giờ có chút hòa hợp, nhất định cuộc sống của nàng yên ổn không ít, cũng không cần phải ở một góc trong Phù Dung viện. 
Đi đến cổng Phù Dung viện, nhìn tẩm cung tối đen xa xa kia một chút, Hàn Vân Tịch nghĩ, đến lúc đó nếu nàng muốn chuyển ra khỏi Phù Dung viện, hẳn là tên Long Phi Dạ kia sẽ không cự tuyệt chứ?
Hắn còn mong nàng rời xa nơi ở của hắn còn không kịp, không phải sao?
Hàn Vân Tịch nghĩ đi nghĩ lại, lại không tự giác đứng yên một chỗ rất lâu, đã vài ngày không thấy bóng dáng, cũng không biết rốt cục tên kia bận bịu việc gì... 
Hôm sau, sáng sớm trên đường Huyền Vũ truyền đến tiếng pháo nổ đùng đùng, người ta là mười dặm y áo gả nữ nhi, còn Bình bắc hầu phủ đúng là mười dặm sính lễ đến cầu hôn.
Hai gã sai vặt mặc áo đỏ gánh từng rương sính lễ, từng đôi từng đôi nối tiếp nhau, xếp thành hàng dài ở trên đường Huyền Vũ, trùng trùng điệp điệp, vô cùng náo nhiệt. Hai vợ chồng Bình bắc hầu mang theo Trưởng Tôn Triệt, còn có một bà mai đi đầu, ngoại trừ sắc mặt Trưởng Tôn Triệt không vui ra, những người khác đều vui vẻ ra mặt, mặt mày hớn hở.
Từ Bình bắc hầu phủ đến Tần Vương phủ cũng không xa, nhưng đội ngũ này lại cố ý lượn quanh đường, lôi kéo vô số người tới xem, có thể nói là người người đều đổ xô ra đường. 
Vừa nghe nói Bình bắc hầu muốn định hôn sự với Tần Vương phủ, đám người bắt đầu nghị luận, lại thêm Bình bắc hầu an bài không ít người trà trộn vào trong đám người, thế là thành Mộ Dung Uyển Như và Trưởng Tôn Triệt lưỡng tình tương duyệt, chuyện ngầm vụng trộm với nhau đã lâu cũng được truyền ra, sự việc ở Mai Hoa yến ngày hôm qua cũng bị truyền ra nhưng lại không chiếm thượng phong.
Cũng không biết Nghi thái phi làm sao thuyết phục được Mộ Dung Uyển Như, tóm lại, nàng vẫn có mặt ở buổi định hôn sự, hai mắt đỏ lên, liều mạng trừng mắt với Hàn Vân Tịch, sự điềm đạm đáng yêu trước đó hoàn toàn biến mất, chắc hẳn nàng ta đã biết cái chủ ý định hôn sự này là do Hàn Vân Tịch nghĩ ra.
Hàn Vân Tịch tùy ý cho nàng nhìn, tâm tình rất tốt, nhưng việc ngoài ý muốn chính là Long Phi Dạ cũng có mặt. Có điều, nghĩ lại, hắn là huynh trưởng cũng nên có mặt để xác thực. 
Sau khi định hôn sự kết thúc, người đều tản ra.
Nghi thái phi mới thở dài một hơi, thản nhiên nói "Phi Dạ, hôn sự của Uyển Như... con thấy thế nào?"
Nghe xong lời này, Mộ Dung Uyển Như liền vội vàng nhìn sang, nhưng ai ngờ, Long Phi Dạ lại lạnh lùng trả lời: "Thành hôn trong năm nay thời gian quá vội vàng, quyết định sang năm đi." 
Ý muốn của Nghi thái phi không phải là câu trả lời như vậy, Mộ Dung Uyển Như càng không muốn!
Nghĩ đến đời này mình và Tần Vương không duyên phận, Mộ Dung Uyển Như bỗng nhiên thấy đau lòng, hốc mắt đỏ lên che miệng bỏ chạy...
Tất cả chuyện này đều là do Hàn Vân Tịch hại, đều là Hàn Vân Tịch, trong lòng nàng ta âm thầm thề, cho dù là xuất giá, nàng cũng không dễ dàng buông tha cho Hàn Vân Tịch! 
Thấy bộ dạng Mộ Dung Uyển Như như vậy, lại thấy nhi tử lạnh lùng, Nghi thái phi không khỏi nhíu chặt lông mày, phiền não vô cùng!
Nhưng mà, ngay lúc này, Quế ma ma lại đến bẩm báo: "Thái phi nương nương, Điện hạ, Vinh Nhạc công chúa tới thăm."
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.