"Ta không biết, ta không biết gì cả! ô ô ô... Nương, vì sao ngươi lại làm như vậy?"
"Đều là nương ta bảo ta tặng lá trà, ta không biết gì hết. Buông ta ra! Không! ô ô..."
"Mẫu thân, ngươi vì sao lại làm như vậy, vì sao vậy?"
Hàn Nhược Tuyết không dám đánh trả, vừa né tránh, vừa gào khóc giống như đứa trẻ.
Mục Lưu Nguyệt giống như một người đàn bà đanh đá, nắm được xiêm y của Hàn Nhược Tuyết vừa véo vừa đấm. Mọi người quanh mình lần lượt tránh lui, nhưng ai biết, ngay tại trong hỗn loạn, Lý thị đột nhiên né qua Mục Thanh Võ và Sở Tây Phong, chộp về phía Nghi thái phi một bên.
"A"
Nghi thái phi thét lớn chói tai, Mục Thanh Võ và Sở Tây Phong cùng nhau lao qua, đáng tiếc đã chậm, Lý thị chỉ cách Nghi thái phi một bước, bàn tay bà ta đã nằm trên cổ của Nghi thái phi, móng tay đâm vào, tùy thời có thể chấm dứt tính mạng Nghi thái phi.
Nghi thái phi sợ tới mức sắc mặt tái nhợt, mở to hai mắt, cả người run rẩy, không dám cử động.
"Tất cả đều tránh ra, nếu không ta sẽ lập tức giết nàng" Lý thị lạnh giọng, kể cả khi Hàn Vân Tịch đã tra ra bà ta thì như thế nào? Muốn bắt bà ta sẽ không dễ dàng như vậy!
Mục Thanh Võ và Sở Tây Phong sao có thể cam tâm, cả hai đều nắm chặt trường kiếm, không tiến lên nhưng cũng không lui về phía sau. Những thị vệ đang mai phục quanh mình cũng đồng thời xuất hiện, vây quanh.
"Toàn bộ lui ra" Lý
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/van-tich-truyen-thien-tai-tieu-doc-phi/1256362/chuong-137.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.