Edit: Thái Hà.
Beta: Emily Ton.
Hàn Vân Tịch chỉ thoáng nhìn thấy một cái bóng màu đỏ, ngay sau đó cũng không nhìn thấy người nào. Đồng thời, thanh y kéo nàng bay về ngọn núi phía bắc.
Khắp núi đồi đều là muỗi độc, thậm chí có thể nói trong không khí đều là muỗi độc. Lúc này những người lục soát núi cho dù có dũng khí tiếp tục, cũng rất mau liền sẽ bị độc chết.
Những thích khách này cơ bản là không bị cản trở, thẳng một đường, chỉ có tốc độ hơi chậm lại một chút.
Hàn Vân Tịch cũng không giãy giụa, nàng đang bị cuốn vào suy nghĩ của mình, tên Cố Thất Thiếu kia rốt cuộc là loại người gì?
Hắn không sợ muỗi độc sao? Chẳng lẽ, hắn có giải dược?
Nếu nói hắn có giải dược, vậy hắn nhất định đã sớm đoán được nơi này có muỗi độc? Bởi vì, không dễ để tìm được giải dược muỗi độc.
Suy nghĩ đến đây, Hàn Vân Tịch không nhịn được nhìn xung quanh mình. Đáng tiếc, nơi nơi đều là từng đoàn đen nghìn nghịt, ngay cả cây cối đều nhanh chóng không thể nhìn thấy rõ ràng, càng đừng nói là cất dấu người.
Tên kia còn đi theo quanh mình sao?Vừa rồi ở trong sơn động có cơ hội tốt như vậy nhưng hắn cũng không động thủ, một khi để thích khách chạy ra khỏi những ngọn núi này, muốn cứu người sẽ càng thêm khó.
Cố Thất Thiếu, thật sự là tới cứu nàng sao?
Hàn Vân Tịch mang một bụng đầy nghi hoặc càng thêm không dám đem hy vọng ký thác lên một người xa lạ, nàng cần phải nghĩ cách để tự
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/van-tich-truyen-thien-tai-tieu-doc-phi/1256342/chuong-117.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.